Vô Tận Kiếm Trang

Cái hắn muốn chỉ là một bộ kiếm khí có thể phát huy Kiếm Trận của mình, không cần quá cao giai, chỉ cần cùng loại, cứng cỏi một chút là được. Trong số này, thấp nhất là Tam giai Đê cấp, cao nhất cũng chỉ cần Tam giai Đỉnh cấp.
Đối với kiếm dùng để bày trận, vậy là đủ rồi.
Về phần kiếm chủ trận, đã có Lục giai kiếm khí "Vô Cấu cổ kiếm", có thể nói là thanh kiếm phẩm giai cao nhất trong các cửa hàng ở đây, cũng khiến hắn không cần quan tâm nữa.
Đúng lúc này, hắn rốt cục thấy được một bộ Tam giai Trung cấp kiếm khí mà mình ưa thích, "Tố Nguyệt Vấn Tâm Kiếm", muốn đi qua xem một chút.
Đột nhiên, vào lúc này, Diệp Bạch cảm nhận được Hoa Thảo Kính bên trong Kiếm Thạch lại một lần nữa chấn động, tựa hồ cùng cái gì đó có cảm ứng. Hắn ngẩng đầu lên, liền phát hiện trong đám người có một thân ảnh màu trắng xa lạ, nhưng lại hơi có chút quen thuộc.
—— Chỉ là, giờ phút này, trong hành lang Kỳ Binh Các càng lúc càng nhiều người, xung quanh một mảng đông nghịt. Diệp Bạch đang muốn đi tới để thấy cho rõ thì người nọ đã quay người lại, chui vào trong đám người, biến mất không thấy gì nữa.
Cuối cùng, dù Diệp Bạch tìm kiếm như thế nào cũng không thấy được thân ảnh màu trắng kia, tựa hồ đã bốc hơi.
Diệp Bạch không khỏi có chút cảm thấy nghi hoặc, ở bờ biển Bắc Hải xa xôi, Lạc Nhạn Sương Thành này làm sao có thể gặp được người mình quen?
Bởi vì hắn biết, mình tựa hồ cũng không có bằng hữu như vậy. Ở bên trong đám người mà hắn quen biết, hình như vẫn chưa có người nào có tư cách đến "Lạc Nhạn Sương Thành" này a.
Không ngừng hồi tưởng, bỗng nhiên trong đầu tia sáng lóe lên, chợt nhớ ra một bóng dáng trước đây, Diệp Bạch liền hiểu được tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc này.
—— Tuyết Phong?
Diệp Bạch rốt cục nhớ lại, ở địa phương nào gặp qua nhân ảnh màu trắng này. Chỉ có điều, lúc ấy hai người bèo nước gặp nhau, chỉ gặp qua liền tách ra, không còn nghe gì tin tức của hắn, cho nên mới nhất thời không nghĩ tới.

Ở dưới Phong Ám sơn mạch, Diệp Bạch đã tham gia một cái đấu giá hội nhỏ, ba miếng "Tử Hà Phích Lịch Tử" đã giúp hắn hạ được nhân vật số 3 của "Thất Tinh Đàn" Truy Hồn Tổ, Thanh Sam Văn Sĩ Chu Quân chính là mua được ở cuộc đấu giá hội này.
Mà Diệp Bạch, cũng chính là ở bên trong đấu giá hội đó gặp được bạch y thanh niên nam tử tự xưng "Tuyết Phong" này.
Người này mặc một bộ y phục chỉ dành cho đệ tử hạch tâm của một trong tam đại Thất phẩm tông môn ở Lam Nguyệt Quốc "Linh Hoa Môn", Kim Sắc Linh Hoa Bạch Trang. Hơn nữa, hắn vẫn còn nhớ, người này da trắng như tuyết, thậm chí đôi tay còn trắng noãn, thon dài như nữ tử, nhưng lại mang theo khuôn mặt vô cùng băng hàn, làm cho ngay cả Diệp Bạch lúc đó đều không khỏi hơi lạnh người.
Diệp Bạch đến nay còn nhớ rõ, lúc ấy, bạch y thanh niên này đi tới ngồi ở bên cạnh hắn. Khi cùng người này nói chuyện với nhau, Diệp Bạch còn tựa hồ ngửi thấy một mùi hoa lan thoang thoảng*.
*đến giờ này mà còn gọi là thanh niên thì chịu rồi.
Khi đó hắn còn cảm thấy kỳ quái. Bất quá những việc này đều là do đối phương chính mình yêu thích, Diệp Bạch cũng không muốn nhiều chuyện.
Ở tràng đấu giá hội kia, thanh niên này chỉ đấu giá đúng một lần, đạt được một quả "Địa Hỏa Châu" liền rời đi, sau đó cũng không biết đi nơi nào. Diệp Bạch kể từ đó cũng không gặp lại “hắn” nữa.
Lại không nghĩ tới, “hắn” cũng sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Ở Lạc Nhạn Sương Thành này, không có thực lực Trung vị Huyền Tông trở lên thì ngay cả tư cách tham gia Kỳ Thiên Bí Cảnh cũng không có. Mà Diệp Bạch rõ ràng nhớ được, lúc đó “hắn” giống như cũng chỉ là Đỉnh cấp Huyền Sư. Không thể tưởng được, chỉ một thời gian ngắn không thấy, “hắn” rõ ràng cũng tấn thăng đến cảnh giới Huyền Tông.
Tốc độ tu luyện thật nhanh. Phải biết rằng, Diệp Bạch có thể tấn cấp đến cảnh giới như bây giờ, kỳ ngộ, cơ duyên, thiên phú, cần cù, thiếu một thứ cũng không được. Nếu như không phải dưới cơ duyên xảo hợp, hắn hiện tại đoán chừng vẫn chỉ là Đỉnh cấp Huyền Sư đỉnh phong mà thôi.
Nhưng là... Không phải ai cũng đều có được cơ duyên như hắn, có được Cực phẩm Linh đan “Tích Huyết Tử Kim Đan”. Như vậy, bạch y thanh niên Tuyết Phong này có thể trong thời gian ngắn từ Đỉnh cấp Huyền Sư đột phá đến cảnh giới Huyền Tông, người này tuyệt không đơn giản rồi.
Hơn nữa, ít nhất cũng là Trung vị Huyền Tông. Đồng thời, Diệp Bạch mơ hồ cảm giác được sợ là còn không chỉ như vậy. Thanh niên này rất có khả năng đã tiến vào Thượng vị Huyền Tông, thậm chí Đỉnh cấp Huyền Tông rồi.

Bởi vì... Ở nơi này, Trung vị Huyền Tông thật sự là quá ít, tin tưởng ngoại trừ mấy kẻ hung hãn không sợ chết, vì tài phú liều lĩnh thì sẽ không dám xuất hiện ở chỗ này.
Mà Tuyết Phong, rõ ràng không giống một kẻ như vậy.
Cho nên, cảnh giới của hắn có thể là rất cao, khi so sánh với nhau Diệp Bạch không khỏi sờ sờ cái mũi mà cười khổ. Loại tốc độ tu luyện này, không ngờ lại không có chút nào kém hơn mình.
Quả thực là cực kỳ biến thái, đệ tử hạch tâm bình thường, căn bản không thể nào làm được.
Hắn không khỏi lắc lắc đầu: "Được rồi, không nghĩ nữa, dù sao hiện tại người cũng tìm không thấy. Nếu như hắn cũng tới tham gia Kỳ Thiên Các thí luyện này, đợi đến lúc tiến vào Bí Cảnh, nói không chừng còn có cơ hội gặp được."
Hắn cảm thấy rất hiếu kỳ về thân thế và vật phẩm thanh niên Tuyết Phong này mang trên người. Bởi vì, ngay từ lần đầu tiên Diệp Bạch nhìn thấy hắn, cũng là bởi vì, Hoa Thảo Kính cảm ứng được trên người hắn có một thứ đồ vật quen thuộc mà hơi động một chút.
Mà lần này, trong biển người ở đây, Diệp Bạch vốn căn bản không thể nhìn thấy, mà chỉ là vì Hoa Thảo Kính lại cảm ứng được, cho nên mới phát hiện được thân ảnh của hắn.
Đồ vật có thể có cảm ứng với truyền thừa Linh Bảo của"Địa Khí Môn", "Khám Địa Bảo Kính", trên cái thế giới này cũng rất ít. Phải biết rằng, "Khám Địa Bảo Kính" mặc dù đã bị chia ra làm sáu, nhưng bản thân nó chính là một kiện Nhị giai Đê cấp Linh Bảo. Ở trên Thông Thiên Kỳ Linh Bảng, "Khám Địa Bảo Kính" bài danh thứ hai mươi lăm.
Đồ vật trên người Tuyết Phong kia, chắc chắn là không tầm thường, chỉ sợ còn chưa hẳn kém hơn "Hoa Thảo Kính" của mình.
...
Không nghĩ tới nữa, Diệp Bạch liền đi tới nơi bày bán bộ kiếm khí mà mình nhìn trúng, Tố Nguyệt Vấn Tâm Kiếm. Vừa hỏi mới biết được, bộ kiếm khí mỗi một thanh 4 vạn 5000 Huyền Tinh, tổng cộng chỉ có sáu mươi hai thanh, hơi ít một chút.
Đúng lúc này, Diệp Bạch khi nhìn xuống dưới đáy quầy hàng liền phát hiện một thanh kiếm màu lam hình thù kỳ lạ, có về hẹp dài, tỏa ra hàn khí kinh người. Chỉ thấy cả thanh kiếm giống như ba góc, đâm rách bầu trời, kiếm khí thập phần sắc bén.

Hắn hướng chưởng quầy hỏi: "Thanh kiếm này, tên gọi là gì?"
Chưởng quầy thấy hắn chỉ là Thượng vị Huyền Tông liền không khỏi có chút khinh thường, bởi vì Thượng vị Huyền Tông là tồn tại thấp nhất ở đây. Bất quá khách nhân hỏi, hắn vẫn hồi đáp: "Đây là Tam giai Đỉnh cấp Huyền Binh, “Bạch Câu Quá Khích Kiếm”, hai mươi vạn Huyền Tinh một thanh."
Diệp Bạch sắc mặt liền trở nên vui mừng. Thanh kiếm này hắn đã nhìn trúng, mặc dù giá cả có chút cao, so với Tam giai Đỉnh cấp kiếm khí khác thì đắt hơn khoảng 3 phần, nhưng món tiền nhỏ này hắn sớm đã không để trong lòng. Diệp Bạch lúc này liền hướng chưởng quầy hỏi: "Kiếm nầy tổng cộng có bao nhiêu thanh?"
Chưởng quầy thấy hắn tựa hồ thật sự muốn mua, vẻ mặt vốn ngạo mạn coi thường liền nhất thời biến mất không thấy gì nữa, thần sắc trở nên tươi cười mà nói: "Kiếm này thập phần khó được, là do một vị Tông sư luyện kiếm bỏ ra thời gian rất dài mới luyện chế được, về sau trở thành cô phẩm*. Bởi vì vị Tông sư luyện kiếm này cũng chưa từng luyện qua Tam giai kiếm khí, dù thấp nhất cũng là Tứ giai, Ngũ giai trở lên. Cho nên, “Bạch Câu Quá Khích Kiếm” này chỉ có một bộ, tổng cộng ba trăm thanh, bởi vì giá cả đắt đỏ cho nên cũng không có người nào hỏi thăm. Khách quan cần bao nhiêu thanh?"
*cô phẩm: vật phẩm thừa thãi.
Diệp Bạch con ngươi nháy một cái, nói: "Có thể lấy ra cho ta xem một chút hay không."
Chưởng quầy cúi đầu khom lưng nói: "Đương nhiên được." Hắn liền mở phía dưới quầy hàng, đem thanh "Bạch Câu Quá Khích Kiếm" này trân trọng lấy ra, hai tay đưa đến trước mặt Diệp Bạch: "Mời khách quan giám định và thưởng thức!"
Diệp Bạch nhẹ gật đầu, tiếp nhận, thò tay sợ nhẹ trên thân kiếm, liền cảm nhận được một tia băng hàn lạnh thấu xương. Hắn tiện tay hướng phía trên đỉnh đầu vung lên, xung quanh đột nhiên hiện ra một đạo bạch quang mỏng manh tựa hồ có thể cắt phá bầu trời.
Bạch câu quá kích*, thật đúng là tên rất hay.
*thời gian qua nhanh.
Diệp Bạch nhẹ gật đầu, lộ vẻ hài lòng, vung tay lên nói: "Tốt lắm, đem ba trăm thanh kiếm này toàn bộ đều lấy ra a, ta muốn mua toàn bộ!"
"A!" Chưởng quầy lắp bắp nhìn Diệp Bạch, vẻ mặt không thể tin nói: "Khách quan, khách quan muốn mua toàn bộ?"
Hiển nhiên, thanh âm của hắn đã có chút run rẩy, nhưng trong nội tâm lại thầm nghĩ, chẳng lẽ đầu năm nay, mua kiếm còn như buôn bán đồng nát?
Cho dù thanh kiếm này rất tốt, nhưng để phòng bị thì nhiều lắm cũng chỉ cần ba đến bốn thanh là đủ rồi. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có một người vung tay lên liền mở miệng muốn mua toàn bộ ba trăm thanh kiếm.

Cái này...
Không riêng gì hắn, dù là mấy tên chường quầy bên cạnh hắn cũng không khỏi cực kỳ kinh ngạc, cảm giác mình nhất định là nghe lầm.
Diệp Bạch lại lần nữa khua tay nói: "Đúng vậy, ba trăm thanh, ta muốn mua toàn bộ, ngươi đem ra hết cho ta."
Nói xong, hắn liền đem Bạch Câu Quá Khích Kiếm trong tay trả lại cho chưởng quầy, có chút không kiên nhẫn nói.
Đạt được xác nhận, chưởng quầy vẻ mặt liền trở nên kích động. Địa phương bán Tam giai kiếm khí, ở toàn bộ Kỳ Binh Các thuộc về một chỗ thuộc tầng dưới chót nhất, người tương đối ít, sinh ý cũng là thê thảm nhất. Hắn nguyên bản vốn cho rằng người này tới chỉ là mua một vài thanh kiếm, hiện tại mới phát hiện, đây mới là một cái đại chủ ah. Rất có khí phách, vừa mở miệng liền nói muốn mua hết ba trăm thanh kiếm.
Mặt của hắn liền nhất thời trở nên đỏ bừng vì hưng phấn, liên tục không ngừng gật đầu nói: "Dạ dạ vâng, để tiểu nhân đi vào trong kho lấy, xin công tử chờ trong chốc lát."
Trong giọng nói của hắn, từ khách hàng cũng biến thành công tử, thăng lên không chỉ một cấp bậc.
Nói xong, vị chưởng quầy béo này liền chạy vụt ra phía sau, tựa hồ rất sợ chỉ chậm một chút thì Diệp Bạch sẽ nói không cần nữa. Cuộc mua bán này vừa hoàn thành, chỉ sợ hắn sẽ chính là người tiêu thụ lượng kiếm khí nhiều nhất ở khu Tam giai kiếm khí này rồi. Như vậy, đợi đến lúc kết toán cuối cùng, hắn khẳng định sẽ được chia một phần hoa hồng không nhỏ.
Mà những chưởng quầy còn lại nhất thời lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ nhìn vị chưởng quầy béo kia, sau đó, trong nội tâm khẽ động, liền bỏ qua khách hàng ở quầy mình, chạy đến bên cạnh Diệp Bạch, người này hướng hắn đề cử thanh kiếm này, người khác lại hướng hắn đề cử thanh kiếm khác.
Nhưng hiện tại Diệp Bạch đã nhìn trúng Bạch Câu Quá Khích Kiếm, còn Tam giai Huyền binh khác thì hắn đã không để ở trong lòng rồi.
Cho nên, cuối cùng, mấy vị chưởng quầy liền bất đắc dĩ tản đi, vẻ mặt tiếc nuối không thôi. Mà lúc này, chưởng quầy béo kia rốt cục đã trở lại, sau lưng mang theo rất nhiều gã sai vặt, mỗi gã bưng theo một hộp kiếm nối đuôi nhau mà vào, khiến toàn bộ đại sảnh đều cơ hồ bị lấp đầy.
Mà hắn chạy ra đầu tiên, trên mặt tất cả đều là mồ hôi, trong tay cũng ôm một cái hộp kiếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận