Vô Tận Kiếm Trang

Diệp Bạch không hề bận tâm, một đường tiến về phía trước. Chỉ cần hung thú hiện ra ngăn trở ở trước mặt hắn, hắn liền vung ra một kiếm, sau đó nhặt lấy tài liệu, đi tiếp.
Ban đêm
Diệp Bạch đi đến điểm cuối của Huyết Đàm, trước mặt là một ngọn núi nhỏ màu đen. Trên đỉnh, một điểm thanh quang được bao bọc bởi một viên cầu màu trắng trong suốt đang không ngừng chìm nổi, xem bộ dáng là một quyển sách.
Diệp Bạch hơi ngẩn ra.
Cái này, chỉ sợ là một loại trong Huyền binh, bí khí, Linh bảo, bí kíp của Kỳ Thiên Bí Cảnh —— Huyền Khí bí kíp rồi.
Không thể tưởng được, chính mình đi một ngày, cái gì cũng không có phát hiện, đến lúc chạng vạng tối lại thấy được quyển bí kíp này. Hơn nữa, xem hình dáng thì phẩm giai của nó chỉ sợ còn không thấp.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch liền tiếp tục tiến về phía trước. Khi hắn càng lúc càng tới gần, bản thanh sắc bí kíp được bao bọc bởi một viên cầu màu trắng trong suốt cũng càng ngày càng thấy được rõ ràng. Đây là một bản thanh sắc bí kíp phong cách cổ xưa, phía trên được viết mấy chữ màu vàng nhạt, trân quý dị thường.
"Thanh Long Thuật" ba chữ thình lình hiện lên trong mắt Diệp Bạch, tử quang có chút lóe lên, Vọng Khí Thuật liền chỉ ra phẩm giai chân chính của quyển sách này.
—— Thanh giai Cao cấp.
Bản bí kíp "Thanh Long Thuật" này không ngờ chính là một bản Thanh giai Cao cấp công pháp, hơn nữa trong Thanh giai Cao cấp phẩm giai cũng không thấp, ít nhất là Thượng phẩm, hoặc là Cực phẩm.
Nhưng ngay khi Diệp Bạch chuẩn bị thò tay đi bắt lấy quyển bí kíp này, trước mắt của hắn bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Đây là một tên hắc y nhân khuôn mặt trông rất hèn mọn bỉ ổi, tuổi chừng hơn ba mươi, sau lưng đeo một đôi Huyền Thanh Thiết Trảo, xem bộ dáng là cường giả tu luyện công pháp về trảo, thực lực vào khoảng Đỉnh cấp Huyền Tông trung đoạn.

Hắc y nhân liếc mắt liền thấy được bản Thanh giai Cao giai bí kíp lơ lửng kia, con mắt nhất thời phát sáng. Hắn nhìn thấy Diệp Bạch đang muốn thò tay đi bắt, con mắt huyết hồng, hét lớn một tiếng: "Muốn chết!"
Thò tay chụp tới, Huyền Thanh Thiết Trảo sau lưng liền bị hắn nắm vào trong tay. Rồi sau đó, oanh một tiếng, như một quả đạn pháo đánh về phía Diệp Bạch.
Một cái thiết trảo rất nặng, hình như một con chim ưng lớn, to bằng khoảng nửa thân thể người, uy lực khẳng định là không thấp. Chỉ sợ đừng nói là người, dù là một tòa núi đá khi bị nó đập trúng cũng sẽ phải sụp đổ.
Mà cái thiết trảo còn lại thì hô một tiếng, bay thẳng về phía bản Thanh giai bí kíp đang lơ lửng trên không trung. Hiển nhiên, hắc y nhân muốn nhất cử lưỡng tiện, vừa tiêu diệt Diệp Bạch, lại đem bí kíp đoạt tới trong tay.
Thấy thế, Diệp Bạch cười lạnh một tiếng, người không phạm ta, ta không phạm người. Vốn là, hắn còn không muốn giết người này, nhưng đối phương chẳng những đoạt bảo, còn nổi lên tâm tư giết người, vậy cũng trách không được hắn rồi.
Lạnh lùng cười cười, Diệp Bạch giơ tay lên, ngón giữa lập tức bắn ra hơn mười sợi tơ màu đen, chỉ một kích liền khiến cự trảo của hắc y nhân bắn lên trời. Rồi sau đó, những sợi tơ màu đen này từng cái từng cái quấn quanh, khiến cự trảo bắn ngược lại với tốc độ còn nhanh hơn. Tên hắc y nhân kia như gặp phải trọng kích, lộ ánh mắt cực kỳ kinh hãi và không thể tin được, cảm thấy cự trảo không bị khống chế liền đột nhiên bay trở về, nặng nề đập vào ở giữa lồng ngực của hắn.
"Phốc!"
Ngực của hắc y nhân lõm xuống một khối lớn, tiếng xương cốt vỡ vụn, đâm vào nội tạng không ngừng vang lên. Máu tươi róc rách không ngừng chảy ra, chỉ một kích liền lấy đi tính mạng của tên hắc y nhân này.
Hắn “Phanh” một tiếng, ngã xuống đất, trước khi chết con mắt còn trừng lớn, gắt gao nhìn về phía Diệp Bạch. Hắn duỗi ra một ngón tay, chỉ chỉ Diệp Bạch, thì thào hô: "Ngươi... Ngươi..."
Hiển nhiên, hắn nghĩ rằng đối phó với một Thượng vị Huyền Tông nho nhỏ như Diệp Bạch là một chuyện dễ như trở bàn tay. Trước khi xuất thủ, hắn căn bản cũng không có đem Diệp Bạch để ở trong lòng cho nên mới có tâm tư vừa hướng Diệp Bạch phát ra công kích, vừa duỗi ra cự trảo đi lấy bản thanh sắc bí kíp trên bầu trời kia.
Hắn cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới mình sẽ thất bại, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược, khiến cho hắn căn bản là không thể tin được.

Chính mình đường đường là một vị Đỉnh cấp Huyền Tông, rõ ràng ngay cả một kích của một tên Thượng vị Huyền Tông cũng đỡ không nổi. Ông trời ơi, ngươi thật sự là mắt bị mù sao, hay ngươi chính là “thân thích” của ta?
Chỉ tiếc, hắn cũng chỉ có thể hô lên hai tiếng, ngay sau đó liền nói không ra lời, đầu nghiêng một cái, thân thể trực tiếp từ trên vách núi lăn xuống, ngã vào loạn thạch ở phía dưới, biến thành một đống thịt nát.
Thấy thế, Diệp Bạch tay khẽ vẫy, viên cầu màu trắng liền bị nghiền nát. Bản Thanh giai Cao cấp bí kíp "Thanh Long Thuật" ở bên trong tự động bay vào trong tay, bị hắn tiện tay thu vào trong Tam Mãng Tuyết Giới.
Thủ đoạn công kích hắn đã có đủ, Thanh giai bí kíp bình thường đã không thể thỏa mãn yêu cầu của hắn, cho nên quyển bí kíp này hắn sẽ không tu luyện. Nhưng bảo vật ai cũng sẽ không ngại nhiều, xuất ra đi bán ít nhất cũng có thể đổi được năm sáu ngàn vạn Huyền Tinh.
Đó cũng là một lượng tài phú không nhỏ.
Đây vẫn chỉ là mới bắt đầu.
Mà ngay cả Diệp Bạch cũng không khỏi cảm thán, bên trong Kỳ Thiên Bí Cảnh này tiền thật đúng là dễ kiếm. Nếu như mỗi ngày đều như thế, chỉ cần mấy tháng thì mình sẽ lại trở thành chục ức phú hào rồi.
Bất quá, Diệp Bạch đương nhiên hiểu được thiên hạ không có chuyện tốt như vậy. Việc cấp bách nhất hiện giờ, vẫn là tìm kiếm Huyền Đan lệnh bài quan trọng hơn.
Hết thảy những thứ khác đều chẳng qua là vật ngoài thân, tài phú nhiều hơn nữa cũng không trọng yếu bằng việc tăng lên thực lực của chính mình.
Tùy tiện thu thập một ít bảo vật trân quý còn sót lại trên người hắc y nhân, Diệp Bạch tiếp tục hướng một nơi khác đi tới. Phiến Huyết Đàm này đã đi hết, Huyền Đan lệnh bài cũng không có xuất hiện, hiển nhiên cũng không có ở chỗ này, hắn tự nhiên là muốn bay qua tòa cao phong, thăm dò tới hiểm địa kế tiếp.
Bất quá, lần này hắn đi liền hơi vội vàng một chút. Nếu phiến hiểm địa này ngoại trừ mình ra đã có những người khác cũng đã truyền tống tới đây, vậy không phải nói ở các hiểm địa khác cũng đã có một số người tiến vào hay sao?

Một khi để cho bọn họ lấy đi toàn bộ tám tấm Huyền Đan lệnh bài, chính mình chẳng lẽ thật muốn trực tiếp giết người đoạt bảo? Loại chuyện này, trừ phi người khác đắc tội hắn, nếu không hắn thật đúng là làm không được.
Cho nên, nhanh chóng lấy được một tấm Huyền Đan lệnh bài liền trở thành mục tiêu hàng đầu của hắn. Về phần một ít bảo vật ven đường, vậy thì có thể lấy được thì lấy, không thể lấy thì buông tha cho, hắn cũng không quá để ở trong lòng.
...
Một ngày sau, Diệp Bạch đi tới một chỗ hiểm địa khác. Nơi này là một tòa sơn cốc nhỏ, bên trong có một tầng sương mù màu u lam chìm nổi như mây bay.
Diệp Bạch nhận ra đây chính là "La Vân Chướng", bị dính vào người dù chỉ một chút thì sẽ chết ngay lập tức, không có bất kỳ loại thuốc nào có thể cứu được.
Bất quá, đối với Diệp Bạch mà nói thì cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Hắn ăn vào một quả Cực phẩm Giải Độc Đan, hơn nữa lấy thêm hai viên nhét ở lỗ mũi, đóng chặt hô hấp, lại ở quanh người bố trí Thủy Lam Thiên Mạc Kiếm Trận, khiến cho bản thân hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài. Sau khi cảm thấy không bị khí độc xâm nhập, Diệp Bạch liền đi vào trong sơn cốc.
Sơn cốc không lớn, vẻn vẹn chỉ chừng mười trượng, chính giữa có một chỗ trũng nho nhỏ, trong chỗ trũng này có một chiếc bồn đá cực lớn. Bồn đá hơi nghiêng, bên trong sinh trưởng một cái cây nhỏ dài bốn thước, thân cứng như Hắc Thiết, chỉa chỉa như cây tùng.
Đỉnh của cây nhỏ này có ba quả trái cây màu trắng, đây là Tứ giai Trung cấp Linh quả, Huyền Bạch Quả.
Bất quá, Diệp Bạch hơi đánh giá, lại phát hiện dưới gốc cây Huyền Bạch Quả này có một con thú kỳ dị đôi mắt màu lam, hình như mèo đang lẳng lặng ngồi xổm. Nhìn thấy hắn tiến đến, bộ lông mềm mại trên người nó liền dựng đứng lên như gai nhím, đôi mắt bất thiện nhìn nhìn Diệp Bạch, ô ô kêu hai tiếng. Ánh mắt của nó dần từ lam chuyển hồng, bốn trảo bắt lấy bên ngoài bồn đá, làm ra bộ dáng sắp công kích.
Thấy vậy, nếu là một nữ Huyền Tông tới thì chỉ sợ sẽ không đành lòng công kích, còn có thể tiến lên sờ sờ nó. Bất quá, Diệp Bạch cũng không để ý nhiều như vậy.

Cây Huyền Bạch Quả này chính là thiên địa linh quả quý hiếm, giá trị không cần nói cũng biết, đối với Diệp Bạch thì tác dụng còn hơn xa Thanh giai Cao cấp bí kíp Thanh Long Thuật. Đã nhìn thấy, Diệp Bạch tự nhiên không muốn buông tha.
Con thú hình mèo này đừng nhìn nó bề ngoài rất đáng yêu, nhưng cũng không phải loại dễ trêu, bằng không thì cũng không có khả năng sinh tồn được ở trong độc chướng. Đây là "Cô Kỷ Thú", một loại hung thú cực kỳ đáng sợ, chẳng những am hiểu chế tạo ảo cảnh mà công kích cũng rất mạnh. Móng vuốt của nó cực kỳ sắc bén, có thể phá kim cắt ngọc như cắt đậu hũ, dù là một khối thiết giáp đặt ở trước mặt, cũng có thể bị trảo của nó biến thành một đống sắt vụn.

Quan trọng nhất chính là, tốc độ của nó nhanh như tia chớp, làm cho người ta rất khó lòng phòng bị. Người bình thường chỉ sợ còn đang cảm thấy nó rất đáng yêu, muốn đi sờ thì đã bị nó cắt vỡ cổ họng rồi.
Một khi bị nó cắt vỡ cổ họng, kế tiếp nó sẽ hút khô máu của ngươi. Có thể nói, đây là một loại tiểu huyễn thú cực kỳ đáng sợ, phẩm giai mặc dù không cao, chỉ liệt vào Tam giai Cao cấp nhưng mức độ nguy hiểm lại không kém hơn chút nào so với Tứ giai Đỉnh cấp Huyễn thú.
Cho nên khi Diệp Bạch nhìn thấy nó làm ra tư thế công kích liền không chút do dự, giơ tay lên, kiếm khí đầy trời giống như vô số đạo bạch ngân, trực tiếp "Bá" một tiếng bắn tới, ngay cả không khí xung quanh đều xuất hiện rất nhiều vết rạn.
Đây chính là Tam Thiên Kiếm Khí Quyết mà hắn đã tu luyện tới cảnh giới đại thành, trước kia chỉ có ba đạo kiếm khí. Lúc này đã không còn là ba đạo, mà là mười đạo trăm đạo, nghìn đạo vạn đạo, vượt xa so với lúc trước, uy lực càng là mạnh đến mức kinh khủng.
Con "Cô Kỷ Thú" này chỉ vẻn vẹn là Tam giai Cao cấp, phòng ngự rõ ràng không phải quá mạnh, sao có thể ngăn cản được Tam Thiên Kiếm Khí Quyết đã tu đến đại thành của Diệp Bạch. Vừa chạm vào, nó liền bị bắn lên, ở trên không trung bị chia làm vô số khối thịt, rơi xuống mặt đất.
Diệp Bạch tay vừa chuyến, bên trong vô số mảnh thịt, hai hạt bảo thạch màu lam như mắt mèo liền bay lên, vạch nên hai đạo ánh sáng màu lam rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
Đây là hai con mắt của "Cô Kỷ Thú", mỗi một hạt đều giá trị liên thành, ngoại giới căn bản là tìm không thấy.
Sau đó, Diệp Bạch liền vội vàng tháo xuống ba quả "Huyền Bạch Quả" đã thành thục, bảo tồn vào trong hàn băng hộp ngọc, sau đó lập tức quay người, hóa thành một đạo kiếm quang hướng về bên ngoài mà bắn đi. Rất nhanh, hắn liền xuyên qua đám sương mù, trở lại bên ngoài sơn cốc, lúc này mới có chút thở ra một hơi.
Ánh mắt nhìn về lam sắc sơn cốc kia còn hơi có một tia kiêng kị.
Hắn phát hiện mình vẫn là coi thường sự đáng sợ của "La Vân Chướng". Chỉ trong thời gian rất ngắn, đã có không ít kiếm khí xuất hiện dấu hiệu bị ăn mòn.
Phải biết rằng, bảo kiếm mà hắn dùng để bày trận giờ không còn là mặt hàng thấp Hải Đường Ti Âm Kiếm trước kia mà là Tam giai Đỉnh cấp Bạch Câu Quá Khích Kiếm. Những thanh kiếm khí này, mỗi một thanh đều rất cứng cỏi và sắc bén, nhưng trước sự ăn mòn của "La Vân Chướng" thì ngay cả một lát thời gian cũng không kiên trì nổi, Kiếm Trận thậm chí có dấu hiệu bị nghiền nát. Chuyện này không khỏi khiến cho hắn cảm thấy giật mình, quá sợ hãi.
Cho nên, vừa lấy được Huyền Bạch Quả thì hắn cũng không dám dừng lại ở trong này nữa. Phải biết rằng, mỗi khi ở lại thêm một chút thì nguy hiểm liền tăng thêm một phần. Một khi Kiếm Trận bị nghiền nát, cho dù hắn là Thượng vị Huyền Tông thì cũng sẽ phải nuốt hận nơi đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận