Vô Tận Kiếm Trang

Thu thập một số đồ vật trân quý nhất trên người mấy người ở đây, Diệp Bạch liền cưỡi kiếm quang ly khai.
Mấy người kia đều không tính là nhân vật quá mạnh, nhưng không có nghĩa là về sau sẽ không xuất cường giả mạnh hơn.
Dù sao, chiến đấu lâu như vậy động tĩnh tất sẽ lớn, đã có thể đem mình hấp dẫn tới, liền cũng có thể hấp dẫn những người khác. Nếu xuất hiện một hai vị cao thủ, bọn họ lại phát hiện bí mật về Huyền Đan lệnh bài thì cũng không phải là một chuyện hay ho gì.
Diệp Bạch mặc dù không sợ, nhưng hắn cũng không thích phiền toái, có thể giảm bớt được chút nào hay chút ấy.
Rời khỏi Loạn Ma Sơn, đi thêm ba ngày.
Trong ba ngày này, bắt đầu giữa trưa ngày thứ hai, Diệp Bạch liền nhìn thấy rất nhiều nhân ảnh đang hội tụ về cùng một phương hướng.
Diệp Bạch không rõ ràng cho lắm, tựa hồ cái hướng kia có đồ vật gì hấp dẫn người khác, thấy vậy cũng lập tức theo dòng người như thủy triều này.
Ở trên đường, hắn trước sau gặp được Trung Ương đại lục Bạch gia Bạch Vũ Y, Bạch Tiểu Chi huynh muội; Băng Sương đại lục Ngọc Tình Đình, Ngọc Linh Lung tỷ muội; Lãnh Tuyết Công Quốc Lôi Hoán Chi; Tuyết Ma Kiếm Khách Đoạn Tinh Tà và rất nhiều cường giả khác...
Hơn nữa, còn đang không ngừng có người gia nhập.
Những người này cũng không nhận ra hắn, cho dù nhận ra thì cũng sẽ không quá để ý. Thực lực của bọn họ sớm đã vượt qua rất nhiều người khác, ở Kỳ Thiên Bí Cảnh này cũng là thuộc về đám thế lực gần như mạnh nhất. Bọ họ ngay cả Đỉnh cấp Huyền Tông bình thường còn không để vào mắt, huống chi một tên Thượng vị Huyền Tông nho nhỏ như Diệp Bạch.
Dù cho cảm thấy được tên Thượng vị Huyền Tông này có chút khác thường, có thể đi vào Kỳ Thiên Bí Cảnh khẳng định sẽ có chút năng lực đặc thù. Nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bọn họ đều không cho rằng Diệp Bạch sẽ có thể đáng một trận với bọn họ.
Cho nên, bọn họ mặc kệ trông thấy bất cứ ai cũng đều bỏ qua, vội vàng mà đi, không ngừng lướt qua một đám lại một đám người, phi tốc hướng về phía tây bắc.

Những người khác căn bản không có tốc độ khủng khiếp như bọn họ, dù cho không cam lòng nhưng ai bảo nhân gia thực lực cao cường, bối cảnh thâm hậu hơn ngươi, cho nên cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhìn thấy bóng lưng của bọn họ, nếu Diệp Bạch dùng toàn lực thúc dục Cực Tốc Kiếm Cảnh của Bách Biến Phi Hành Kiếm Trận thì khẳng định sẽ đuổi kịp những người này, hơn nữa chỉ sợ còn có thể vượt qua.
Bất quá hắn cũng không muốn những người ở đây chú ý đến mình, cho nên liền quyết định ẩn nhẫn một chút. Hắn tiếp tục chậm rãi phi hành, chăm chú đuổi theo phía sau những người kia, chỉ cần không cách quá xa là được.
Nhưng dù là như thế, một Thượng vị Huyền Tông lại có thể không bị tốc độ của mình bỏ xa liền khiến cho mấy người phía trước hơi có chút giật mình.
Bạch Vũ Y, Bạch Tiểu Chi huynh muội, Ngọc Tình Đình, Ngọc Linh Lung tỷ muội cũng không khỏi trước sau quay đầu lại, hướng Diệp Bạch đánh giá mấy lần.
Mà hai người Lãnh Tuyết Công Quốc Lôi Hoán Chi, cùng với người bài danh thứ bảy Hồng Bảng Tuyết Ma Kiếm Khách Đoạn Tinh Tà thì không khỏi nheo mày, nhìn Diệp Bạch mấy lần, trong ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Bất quá, không quản bọn họ là kinh ngạc? Là nghi hoặc? Là khinh thường? Nhưng bọn họ lại như cũ không có giảm bớt nửa phần tốc độ, tựa hồ đồ vật ở phía trước vô cùng trọng yếu đối với bọn họ. Cho nên dù cho cảm thấy khó chịu, nhưng bọn họ vẫn dùng tốc độ cao nhất hướng phía tây bắc chạy gấp đi.
Trên đường, bọn họ mấy lần gia tốc, muốn nhìn xem có thể bỏ xa cái đuôi Diệp Bạch hay không, kết quả lại đều là thất bại. Thấy thế, Lôi Hoán Chi, Đoạn Tinh Tà trong mắt càng lộ ra ánh sáng lạnh.
Chỉ là Diệp Bạch không chút nào e ngại hai người này, cho nên dù cho nhìn thấy ánh mắt âm trầm của bọn họ thì vẫn như cũ làm theo ý mình, chỉ là đuổi theo ở phía sau bọn họ.
Lôi Hoán Chi, Đoạn Tinh Tà mấy lần muốn dừng lại, chặn đường Diệp Bạch, nhưng cuối cùng, sau một lúc cân nhắc thì vẫn là quyết định tiến về địa phương kia quan trọng hơn. Thấy vô luận như thế nào cũng không bỏ được cái đuôi này, bọn họ cũng liền mặc kệ hắn, không quay đầu nữa, chỉ một lòng tiến lên.
Chỉ có điều, bọn họ trong nội tâm đã có thêm một phần sát ý mà thôi, chỉ là tạm thời không có phát tác, trong nội tâm đều khẳng định đang tính toán xem đợi đến lúc về sau lại nghĩ cách tính sổ.

Đối với những thứ này, Diệp Bạch mặc dù không biết nhưng vẫn là cảm giác được. Đáng tiếc, thực lực hiện giờ của hắn đã vượt quá xa so với bề ngoài mà mọi người thấy được, bằng không thì hắn cũng không có khả năng đuổi theo cước bộ của bọn họ. Sở dĩ không vượt qua bọn họ, kỳ thật cũng có một nguyên nhân là hắn không biết chạy tới nơi nào mà thôi, chứ không phải là vì sợ hãi.
Cho nên, nhìn thấy hai người như vậy Diệp Bạch cũng chỉ cười cười, tiếp tục không nhanh không chậm đuổi theo phía sau. Bọn họ gia tốc hắn cũng gia tốc, bọn họ giảm bớt hắn cũng giảm bớt, chính giữa vĩnh viễn cách xa nhau một khoảng cách không dài không ngắn.
Cứ như vậy, sau khi tiếp tục phi hành được hai ngày hai đêm, Diệp Bạch liền rõ ràng cảm giác được người xung quanh càng lúc càng nhiều. Bình thường, ở địa phương lớn như Kỳ Thiên Bí Cảnh, cho dù ba trăm người bị truyền thống vào thì cũng không thể tạo ra một chút bọt nước nào.
Cho nên bình thường đều là cả buổi rất khó nhìn thấy được một bóng người, nhưng lần này lại có rất nhiều thân ảnh lay động, nối liền không dứt, phảng phất như thủy triều hướng về cũng một phía mà ào tới.
Những người này chạy tới từ khắp bốn phương tám hướng, tựa hồ ở giữa bọn họ có một tòa núi lớn bằng nam châm đang hấp dẫn bọn họ.
Diệp Bạch không khỏi càng cảm thấy kì quái. Bất quá, ngày hôm sau, hắn rốt cục cũng tìm ra chân tướng chuyện này khi nghe được những người chạy về cùng một hướng nói chuyện với nhau.
Nguyên lai, xưa kia từng có một truyền thuyết, bên trong Kỳ Thiên Bí Cảnh này khắp nơi đều cực kỳ thần bí, chẳng những có bí bảo, huyền trân, thiên địa kỳ vật, cao đẳng Linh thảo... Còn có một loại địa phương kỳ diệu không thể tưởng tượng nổi, một khi đến được nơi này liền có thể có được rất nhiều chỗ tốt khác nhau.
Nơi đó chính là Thần Võ Thạch Bích.
Tương truyền, nó tọa lạc ở trung ương của Tích Huyết Thảo Nguyên, phảng phất là hình thành từ thiên địa, toàn thân bóng loáng, đỉnh chọc chín tầng trời, dưới chạm mười tầng địa ngục, đứng thẳng tận trời.
Tòa thạch bích này kỳ diệu tạo thành 99 cái bình đài* hình mặt đá rộng khoảng nửa vòng tròn. Càng lên cao, bình đài càng ít, độ khó cũng càng lớn. Ở tầng cao nhất, nghe nói không phải Vương cảnh cường giả thì sẽ không thể leo tới được.


*bình đài: chỗ ngồi.
Nếu như chỉ là như thế, Thần Võ Thạch Bích này cũng chỉ có thể coi là một thiên địa thắng cảnh mà thôi, sao có thể hấp dẫn vô số kỳ tài ở khắp các đại lục đều tiến về trước như vậy. Nguyên lai, nó có một công dụng rất lớn.
Truyền thuyết, phía trên Thần Võ Thạch Bích này ẩn chứa ý chí võ đạo, tựa hồ có dấu thiên địa pháp tắc ở bên trong. Người ngồi trên những bình đài này có tỷ lệ không nhỏ sẽ đột phá bình cảnh vốn có, thành công tiến giai. Thậm chí, một ít tuyệt thế thiên tài còn có thể từ đó lĩnh ngộ võ đạo pháp tắc cũng là chuyện rất bình thường.
Cho nên, Thần Võ Thạch Bích này có công hiệu vô cùng kì diệu, khiến cho nó trở thành một trong năm địa phương đáng tới nhất ở Kỳ Thiên Bí Cảnh. Chỉ có điều, bởi vì Kỳ Thiên Bí Cảnh khoá trước đã phong tỏa tin tức với ngoại giới, cho nên ngoại nhân cũng chỉ biết có một chỗ như vậy, có rất ít người biết được địa chỉ rõ ràng của nó ở đâu.
Chỉ có tiến vào trong đó mới có thể phát hiện được.
Còn lần này, cũng là bởi vì có người ở một trong ba mươi hai đại hiểm địa phát hiện phiến "Tích Huyết Thảo Nguyên" này, tiến vào, cũng thành công đi tới trung tâm thảo nguyên, khu vực Thần Võ Thạch Bích.
Khi người kia ở bên trong huyết sắc thảo nguyên mênh mông rong ruổi trọn vẹn hơn nửa tháng, lại ngay cả một người đều không thấy được, thiếu chút nữa muốn phát điên thì hắn liền chợt thấy được trung ương của phiến huyết sắc thảo nguyên có một vách núi hùng vĩ cao trọc chời, phảng phất như thần tích.
Ở phía trên thạch bích, có 99 cái bình đài nổi bật nhô ra như hoa sen.
Ngay sau khi hắn leo lên, ngồi tu luyện ở một chỗ trong đó liền ngoài ý muốn lĩnh ngộ được một môn kiếm pháp tuyệt thế. Lộ vẻ mừng rỡ như điên, hắn liền không khỏi dùng thiên lý truyền âm linh đặc biệt của gia tộc mình, gửi tin tức về phía hai gã đồng bạn đang tán lạc khắp nơi trong bí cảnh.
Đáng tiếc chính là, đồng bạn của hắn không có may mắn như hắn, lúc đang tiếp thụ tin tức liền đột nhiên bị người đuổi giết. Sinh tử ở trước mắt, hắn đã đem tin tức này nói ra để cứu lấy tính mạng mình. Kết quả, chỉ một cái tin tức vô ý truyền ra này dần lan truyền càng ngày càng rộng. Đến cuối cùng, toàn bộ người tham gia Kỳ Thiên Bí Cảnh trên cơ bản đều gần như đã biết hết rồi.
Vì vậy, mới có một màn mà Diệp Bạch nhìn thấy lúc trước.
Bất quá, nếu chỉ như vậy thì cũng không khiến cho nhiều người phải chạy như điên về nơi đó. Dù sao, đi sớm hay muộn cũng không khác nhau là mấy, bởi thạch bích vĩnh viễn sẽ vẫn còn ở chỗ cũ.
Chỉ là... Cái này quan hệ đến 99 cái đài sen được thiên địa tạo ra ở phía trên thạch bích.

Truyền thuyết, trên Thần Võ Thạch Bích, đài sen vị trí càng cao thì xác suất đột phá cảnh giới, lĩnh ngộ pháp tắc cũng sẽ càng lớn. Hơn nữa, khả năng lĩnh ngộ pháp tắc võ đạo cũng càng mạnh.
Mà 99 cái đài sen này được phân thành chín bậc, mỗi tầng lại có số lượng đài sen khác nhau. Tầng ở phía dưới cùng có khoảng 36 cái, thuộc về đài sen thấp nhất, nhưng cũng cách mặt đất khoảng 99 trượng, người có thiên phú một chút là có thể leo lên được.
Mà tầng cao hơn thì số lượng liền giảm mạnh, chỉ có 24 cái, độ cao vào khoảng 120 trượng, không có khinh công tuyệt thế thì căn bản không có khả năng leo lên được.
Mà tầng thứ ba, vậy thì càng làm cho người ta phải tuyệt vọng. Tầng này cách mặt đất chừng 180 trượng, từ phía dưới nhìn lại đều chỉ có thể thấy mơ hồ một đường viền, ngoài ra không có cái gì khác.
Thần Võ Thạch Bích hình như một tòa núi cao trọc chời, nhưng địa hình của nó cũng không phải thô ráp, mà là bóng loáng như ngọc, dù là khỉ cũng rất khó trèo lên được. Hơn nữa thần binh lợi khí bình thường cũng rất khó khiến nó bị xây xát dù chỉ một chút, bằng không cũng không huyền diệu như thế. Cho nên, muốn leo lên 99 tòa đài sen kia thì chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân, không thể dùng bất cứ ngoại vật nào.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, càng lên cao, thiên đạo ý chí uy áp càng lớn, người bình thường dù cho có thể may mắn leo lên được thì cũng không kiên trì được bao lâu sẽ phải ngã xuống dưới, như vậy còn nói gì đến việc lĩnh ngộ. Cho nên, hết thảy ngoại vật ở nơi này đều là vô dụng, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đài sen tầng thứ tư chỉ có chín cái, cách mặt đất 220 trượng, chim không thể bay.
Đài sen tầng thứ năm chỉ vẹn vẹn có bảy cái, cách mặt đất 250 trượng, bắt đầu từ nơi này cũng đã tiếp cận tầng mây.
Đài sen tầng thứ sáu cách mặt đất 280 trượng, chỉ vẹn vẹn có năm cái, đã ở trên tầng mây. Từ nơi này có thể chứng kiến vạn vật muôn dân trăm họ ở phía dưới như con sâu cái kiến, có một loại cảm giác thiên địa mênh mông.
Đài sen tầng thứ bảy chỉ vẹn vẹn có ba cái, cách mặt đất 300 trượng, lúc này đã có thể quan sát toàn bộ Tích Huyết Thảo Nguyên rộng lớn rồi, khi nhìn xuống phía dưới thì trong nội tâm liền nảy sinh một cỗ khí phách cao hơn hết thảy.
Đài sen tầng thứ tám chỉ vẹn vẹn có hai cái, cách mặt đất 320 trượng, lúc này tựa hồ có một cỗ khí thế hào hùng, có thể đem thiên địa vạn vật đều giẫm ở dưới chân.
Đài sen tầng thứ chín thì chỉ vẹn vẹn có một cái, cách mặt đất 400 trượng, chính là nơi cao nhất của Thần Võ Thạch Bích. Đứng ở nơi này có thể bao quát mọi thứ, tựa hồ như cùng thiên địa hòa làm một thể, ngay cả tầng mây đều ở giữa sườn núi phía dưới chân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận