Nhìn Kỳ Thiên Các hắc y chấp chưởng đột nhiên trở nên trầm mặc, Diệp Bạch có chút cười cười. Rồi sau đó, hắn lại nói với hắc y chấp chưởng những lời đầy khí phách.
"Kỳ Thiên Các coi trọng chúng ta, không phải là vì những ngoại nhân như chúng ta có một loại phong mang mà những đệ tử bọn họ bồi dưỡng không có... Đó chính là lực lượng sinh tồn sao..."
"Nếu như không có loại phong mang này, loại lực lượng này —— "
"Kỳ Thiên Các chính mình đã có được đại lượng Huyền Vương Chí Tôn Đan thì sao không tự mình đi bồi dưỡng Huyền Vương... Còn cam lòng đem đan dược trân quý như thế lấy ra chia xẻ với Huyền Tông đến từ bên ngoài như chúng ta?"
"Bọn họ muốn, chính là loại dã tính chỉ có ở trên người những con mèo hoang như chúng ta... Thế nhưng, nếu như chúng ta cuối cùng bởi vì Huyền Vương Chí Tôn Đan mà lựa chọn gia nhập Kỳ Thiên Các. Như vậy, dù cho mèo hoang có mạnh mẽ đến mấy, sau một khoảng thời gian được con người thuần dưỡng thì cuối cùng cũng sẽ rút đi dã tính trên người, đồng dạng như mèo nhà bình thường, trở nên hiền lành và ngu si, lại không có cái loại tận lực cố gắng, không ngừng đi liều để đổi lấy lực lượng này."
"Ta nghĩ —— Chuyện này, kỳ thật cũng không phải điều mà Kỳ Thiên Các nguyện ý chứng kiến."
Nói đến đây, Diệp Bạch nhìn hắc y chấp chưởng, trịnh trọng nói: "Ta —— không thích trở thành một con hổ bị trói buộc, cũng không muốn trở thành một con mèo hoang được thuần dưỡng của Kỳ Thiên Các... Thế giới bên ngoài mặc dù nguy hiểm, mặc dù không thể an nhàn, thoải mái và dễ chịu như ở Kỳ Thiên Các... Nhưng chỉ có trải qua những hoàn cảnh như vậy mới có thể tạo nên cường giả chân chính. Đó, mới chính là tự do của chúng ta!"
"Vì những tự do này, cho nên, câu hỏi vừa rồi của đại nhân, dù cho không có Huyền Vương Chí Tôn Đan thì đáp án của ta như trước vẫn sẽ là —— Ta cự tuyệt!"
Nói xong một câu nói sau cùng này Diệp Bạch liền đứng lên, xoay người một cái, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bóng lưng kiên định, không chút do dự.
Phía sau cửa, trong đại sảnh, tên Kỳ Thiên Các hắc y chấp chưởng giờ phút này lại trở nên ngây dại, căn bản không có phát hiện Diệp Bạch đã ly khai...
Hắn ngẩn ngơ đứng ở nguyên chỗ, một lúc lâu cũng không có nhúc nhích, trong đầu quanh quẩn nhưng lời nói trước khi đi của Diệp Bạch:
"Nếu như ngươi không lựa chọn gia nhập Kỳ Thiên Các thì hiện tại chỉ sợ đã là Thượng vị Huyền Vương, thậm chí Đỉnh cấp Huyền Vương a?"
"Kỳ Thiên Các coi trọng chúng ta chính là loại phong mang chỉ có ở những ngoại nhân như chúng ta, thứ mà bọn họ không có. Cái loại áp lực không được tông môn cung cấp mà không ngừng tiến lên, không ngừng liều mạng để đổi lấy lực lượng này..."
"Chỉ có trải qua những thời điểm nguy hiểm nhất... Chúng ta mới có thể phát triển... Đó, mới là tự do của chúng ta!"
Hắn thì thào: "Đó, mới là tự do của chúng ta..." Hắn mờ mịt nói: "Sự tự do của chúng ta..."
Vào giờ khắc này hắn không có khuyên bảo được Diệp Bạch, thậm chí, hắn cũng không biết rốt cuộc là ai cải biến con đường của ai...
...
Một khắc khi Diệp Bạch đi ra đại môn liền thấy ở bên ngoài đã có mấy người đang đợi hắn rồi.
Trong đám người, Phong Tuyết thình lình cũng ở nơi này.
Diệp Bạch cười cười đi tới.
Trải qua một màn vừa rồi cũng khiến cho Diệp Bạch cảm thấy, có thể nhìn thấy người quen là thân thiết cùng thoải mái là dễ chịu như vậy.
Đợi hắn đến gần, Phong Tuyết cười thấp giọng nói: "Nắm bắt tới tay rồi hả?"
Diệp Bạch nhẹ gật đầu: "Ân."
Rồi sau đó, hắn hỏi Phong Tuyết: "Ngươi cũng cự tuyệt?"
Phong Tuyết làm như minh bạch hắn hỏi chính là cái gì, gật đầu nói: "Đúng vậy."
Diệp Bạch nao nao, rồi sau đó thoải mái cười cười, không nói cái gì nữa, nhưng trong lòng thì lại kỳ quái cảm thấy một hồi mừng rỡ cùng an ủi.
Ngay cả hắn cũng không biết loại mừng rỡ cùng an ủi này từ đâu mà đến. Có lẽ là do chứng kiến ngoài bản thân ra còn có người khác giống mình, cho nên cũng thấy bớt cô đơn a.
Dù sao, vẫn có những người khác giống hắn cự tuyệt lời mời của Kỳ Thiên Các. Gặp lợi ích rất lớn ở trước mặt còn có thể buông tha cho, chứng minh lúc trước hắn không có kết giao nhầm người.
Một gã Kỳ Thiên Các tử y trưởng lão đi tới, nhìn mấy người, mặt không biểu tình nói: "Các vị, xin mời đi theo ta, ta sẽ mang các ngươi đi Kỳ Thiên Nội Các để các ngươi lựa chọn một kiện đồ vật. Đương nhiên, giá tiền tự giao. Một canh giờ sau sẽ có thuyền tới mang các ngươi ly khai đảo, đưa các ngươi trở về đại lục..."
Diệp Bạch mấy người đều là khẽ giật mình, lập tức không khỏi cười khổ.
Xem ra, cự tuyệt lời mời của Kỳ Thiên Các mặc dù các loại quy định bọn họ sẽ không đánh vỡ, như Huyền Vương Chí Tôn Đan, cơ hội chọn lựa một thứ đồ vật bên trong Kỳ Thiên Nội Các cũng sẽ không thay đổi... Nhưng là... Dù sao sẽ không cho bọn họ sắc mặt tốt...
Xem ra, Kỳ Thiên Các đối với mấy người bọn họ một khắc cũng không muốn lưu lại. Một khi bọn họ từ bên trong Kỳ Thiên Nội Các mang theo thứ mình chọn lựa đi ra thì lập tức sẽ phải lên thuyền ly khai hòn đảo này rồi.
Bất quá, Diệp Bạch sờ sờ cái mũi, cười khổ, hiện tại còn muốn nghĩ tới những điều này thì có ý nghĩa gì. Cự tuyệt lời mời của Kỳ Thiên Các là lựa chọn của chính bản thân bọn họ, bây giờ gặp phải lạnh nhạt cũng là lẽ thường. Người ta không khấu trừ phần thuởng của mình đã là rất bao dung rồi... Lại há có thể hy vọng xa vời thêm nữa....
Cho nên, Diệp Bạch mấy người cũng không bất mãn, chỉ nhấc tay nói: "Vậy xin làm phiền đại nhân dẫn đường —— "
Tên Kỳ Thiên Các tử y trưởng lão hờ hững nhẹ gật đầu, sau đó liền quay người lại, hướng một cái thông đạo khác ở phía trước quảng trường mà đi tới.
Mọi người liền vội vàng đuổi theo. Ở chỗ này, bọn họ cũng không dám tự tiện xông vào. Nhất là Kỳ Thiên Nội Các thì càng là trung tâm của Kỳ Thiên Đảo, cấm chế trùng trùng điệp điệp, hơi không cẩn thận sẽ rơi vào kết cục hôi phi yên diệt.
Kỳ Thiên Các vốn là một trong những cấm địa của thiên hạ, người có thể đi vào nơi đây vạn không có một. Bọn họ đã là một trong những người may mắn nhất trong đó, cũng không muốn ở thời điểm này vui quá hóa buồn, phát sinh chuyện gì không may.
Tiểu thông đạo không dài, chỉ một lát là đi đến cuối. Ở phía đối diện là một cái bến đò nho nhỏ, trên bến có một chiếc thuyền lá đang đậu.
Mấy người đi đến, thuyền con tự đẩy, thậm chí không cần người nào chèo thuyền. Kỳ Thiên Các tử y trưởng lão chỉ dùng mũi chân điểm vài cái, thuyền nhỏ ở trên mặt nước liền chợt trái chợt phải, chợt trước chợt sau, không ngừng tiến lên, nhìn như chậm chạp nhưng tốc độ lại nhanh đến kinh người.
Trên mặt nước thỉnh thoảng có một đạo hoặc hồng hoặc lam sóng gợn xuất hiện, tất cả mọi người không khỏi líu lưỡi, hoảng sợ không thôi. Hiển nhiên, ở Kỳ Thiên Các, cho dù là trên mặt nước thì cũng đều có cấm chế, những cái kia chính là hào quang do cấm chế phát động. Thuyền nhỏ này nếu đi nhầm vào bất luận hướng nào, giờ phút này mọi người và con thuyền chỉ sợ đều sẽ biến thành tro bụi rồi.
May mà điều mọi người lo lắng đều không có phát sinh, dù cho tâm như muốn đặt trên cổ họng. Nhưng tên Kỳ Thiên Các tử y trưởng lão này hiển nhiên là có nắm chắc tuyệt đối, không đụng vào những cấm chế này. Trong chốc lát, mọi người liền tới phía dưới một tòa vách núi vô cùng lớn.
Phía trên vách núi là một dòng suối nhỏ, hoà lẫn kỳ hoa dị thạch làm đẹp phong cảnh xung quanh. Một tòa lục sắc tiểu các phong cách cổ xưa lẻ loi trơ trọi đứng ở trong đó, bốn phía không có bóng dáng của con người.
Lúc này, vô số khóa sắt cực lớn bằng cánh tay đang từ phía trên rủ xuống mặt nước, trừ cái đó ra cũng không còn một chỗ mượn lực nào khác.
Mọi người ngửa đầu nhìn chung quanh, chứng kiến kỳ cảnh này thì đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng... Không hề nghi ngờ, tòa lục sắc tiểu các phía trên đỉnh sườn đồi này chính là nơi được coi là nhân gian cấm địa, một nơi vô cùng thần bí trong truyền thuyết, Kỳ Thiên Nội Các.
Thời điểm bọn họ mới đến, từ trên U Linh Cổ Thuyền, chỉ là xa xa quan sát đã cảm thấy muôn hình vạn trạng. Hiện tại nhìn ở ngay gần trước mặt thì càng là bất đồng, mọi người chỉ cảm thấy một cỗ khí thế đứng thẳng thiên địa, đại khí phồn vinh bức người đập vào mặt, khiến cho người ta hô hấp như muốn dừng lại.
Bọn họ cảm thấy mình khi đứng trước mặt tòa lục sắc tiểu các ở phía trên vách núi này liền trở nên yếu ớt như hài nhi, nhỏ bé như cát bụi.
Tên tử y trưởng lão kia nhìn bọn họ: "Xin mời!"
Nói xong, lão liền cầm lấy một cái xích sắt, phi thân lên phía trên. Mà những người khác sau khi do dự một chút, cảm thấy phía trên không có mai phục gì thì cũng cầm lấy một cái xích sắt, theo sát mà lên.
Cái lúc này liền nhìn ra chênh lệch tu vi giữa mọi người rồi. Tử y lão giả chỉ chớp mắt liền đi được hơn mười dặm, mấy cái hô hấp đã leo lên phía trên vách núi. Mà những người khác lại kém hơn rất nhiều. Hắc y lão giả, hoàng bào quái khách tốc độ nhanh nhất, chỉ bay người một cái liền leo được vài dặm, sau mười mấy cái thuấn di cũng đã lên tới đỉnh.
Mà trong những người còn lại thì kiếm khách râu dài đứng top hai, bay người một cái cũng được khoảng một đến hai dăm. Những người còn lại thì phân thành ba bậc, hoặc một dặm, hoặc nửa dặm, hoặc mấy trăm mét, rớt lại phía sau không ít.
Bất quá, bọn họ dù sao không phải người bình thường, mặc dù vách núi này cao vút trong mây, không biết xa xôi đến mức nào nhưng cuối cùng cũng sẽ có một khắc đi lên. Theo thời gian trôi qua, rốt cục, cả đám đều đã nhảy lên được vách núi.
Cái lúc này bọn họ mới có cơ hội cẩn thận dò xét nơi đây. Quay đầu nhìn khắp bốn phía xung quanh, mấy người cái trán liền nhịn không được chảy ra mồ hôi lạnh.
Từ dưới leo lên trên nhìn không thấy gì, nhưng khi lên tới đỉnh lại thấy rất rõ ràng.
Chỉ thấy phía trên vách núi, vô số cỗ trọng nỏ đầu thú phảng phất như một con hắc giáp cự thú ngồi xổm đang mở cái miệng rộng xuống phía dưới. Ở bên trong miệng thú duỗi ra từng dãy Thiết Nỏ Tử Mẫu Tiễn, chỉ cần một người tùy tiện phát động một cái cơ quan thì những người đang phi thân ở xích sắt phía dưới sẽ bị bắn thành tổ ong. Lúc đó đừng nói Huyền Tông, dù là Huyền Vương, Huyền Tôn cường giả cũng không cách nào tránh được.
Hơn nữa, từ phía trên hướng xuống phía dưới thì cảnh tượng lại hoàn toàn bất đồng. Phía dưới, mặt nước xa xôi vô cùng, phía trên vách núi có mấy cái địa phương càng là bố trí Tiệt Nguyên Tiễn, Phá Nguyên Tiễn cực kỳ đáng sợ, còn có vạn đạo thiết võng*, cơ quan thiết áp. Nếu có người dám xông vào thì chỉ sợ chỉ trong chốc lát sẽ bị nghiền thành thịt nát.
*thiết võng: lưới sắt.
May mà... Đám người Diệp Bạch là ứng theo Kỳ Thiên Các mời mà tiến vào, nếu không giờ phút này bọn họ đã trở thành những cỗ thi thể rồi. Một khi những cơ quan này phát động, đến cùng có bao nhiêu uy lực thì không có ai biết. Nhưng là, dùng sự coi trọng của Kỳ Thiên Các đối với nơi này, chắc hẳn... Trình độ đáng sợ của nó không cần nói cũng biết.
Không có người nào có thể lăng không bay lên độ cao như vậy, né qua những cơ quan mà Kỳ Thiên Các bố trí xuống. Hiện tại, bọn họ mới hiểu được Kỳ Thiên Các đến cùng cường đại đến mức nào.
Huống chi... Bọn họ tin tưởng, bốn phía xung quanh, ngoại trừ những cơ quan này thì lực lượng phòng hộ chân chính ngược lại hẳn là những Thủ Hộ trưởng lão ẩn núp trong bóng tối... Những người kia có thể không có một ai là tồn tại thấp hơn Huyền Tôn, chỉ tùy tiện vung tay là có thể đem bọn họ diệt sát vài chục lần. Bất quá, thời điểm bình thường những cường giả này tuyệt đối sẽ không xuất hiện mà thôi.
Chỉ khi Kỳ Thiên Nội Các gặp phải thời khắc sinh tử tồn vong thì những nhân vật che dấu rất sâu, căn bản không biết tiềm tu ở nơi nào này mới xuất hiện để cứu vớt Kỳ Thiên Nội Các, đánh chết địch nhân.