Vô Tận Kiếm Vực

Trở lại phòng ngủ, Vân Phàm ngạc nhiên vì giờ này sao chỉ có mình Vấn Thiên đang loay hoay xem sách.

-“Ngươi cũng biết tìm hiểu tri thức ak lão tứ, còn hai tên kia đâu để ngươi một mình vậy.”

Vẫn chăm chú tiếp tục, Vấn Thiên từ từ đáp:

-“ Là bút ký kim hệ cảm ngộ, ta cảm nhận bình cảnh của mình cũng sắp tan rã rồi. Ak, Vân Phàm sau ta không bao giờ thấy ngươi ở thí luyện trường thế.”

-“Không có gì, thể chất ka đặc biệt nên lúc tu luyện dưới nước sẽ mau chóng hơn”.

Vấn Thiên nghe tới mà hai mắt điều sáng lên:

-“ Có nữa sao, chuyện này ta chưa từng nghe nhắc tới, thế kim hệ đi với ngươi được không”.

Xoa xoa càm Vân Phàm cũng mơ hồ nói:

-“Ngươi có thể thở trong nước được không.”

Khép lại trạng thái đọc sách, Vấn Thiên trố mắt nhìn:

-“Tưởng ta là cá sao có thể thở trong nước, ta chỉ nghe Thủy hệ thể chất có thể lặn lâu trong nước thôi chứ.”

Vân Phàm rơi vào trầm mặt, năng lực cơ thể của chính mình càng lúc càng huyền bí hơn, quá khó khăn tìm kiếm được gì trong sách báo, mà cũng không dám đơn giản đi hỏi người khác.

-“Hắc hắc, thế thì không hợp với ngươi rồi, có thể đi hỏi các lão sư xem sao.”

-“Oh, cũng được. Ak, còn hai tên kia ngươi không cần phải quản, bọn chúng hẹn nhau đi sinh tử đài rồi”.

Vân Phàm vẫn chưa hiểu thắc mắc:

-“Là sao, giờ này còn đi xem đánh nhau?”


Vấn Thiên haha cười nói tiếp: “Không không, là khi chiều về lão đại rượt đánh tên tìm đường chết kia nhưng hình như vẫn chưa hết giận, phải hẹn lên cả sinh tử đài chém nhau rồi.”

Hoảng sợ Vân Phàm hỏi:

-“Cái gì, sau ngươi không cản lại.”

-“Không có gì đâu, đã bảo đừng quản, chỉ là vui đấu không chết được.”

Oh, Nếu không nguy hiểm tính mạnh thì mặc kệ bọn chúng vậy, tên lão tam này quả thật đáng chết vô cùng, khi sáng thấy hắn bỏ về một mình đi học đã biết thế nào cũng có ngày hôm nay-nhầm là bây giờ rồi.

Không quấy rối lão tứ nữa, Vân Phàm leo lên giường mình đọc sách, phương thức củng rất đơn giản chỉ cần nghĩ tới là nó sẽ hiện trước mắt mình.

--ka là dãy phân cách--------

[ Phòng vũ kĩ giải A1].

Một đêm kết thúc, hôm qua hai tên gây chuyện phải tới gần khuya mới trở lại, nhìn khuôn mặt lão tam nhăn nhó bảo đảm đã ăn rất nhiều đau khổ rồi.

Rất nhanh chương trình học hôm nay bắt đầu, lão sư lại tiếp tục bài giảng về võ kĩ, đây là những chí lí vô cùng cần thiết làm căn cơ nắm giữ sức mạnh sau này.

Võ kỉ không chỉ đơn thuần giúp bạn bạo tăng đoàn đánh phát ra, nó còn mang theo tổn thương đặc biệt khó mà tránh né.

Thử nghĩ xem một kiếm bình thường lại có thể mang theo lôi điện vờn quanh thì làm sao có thể đón đây.

Nhưng rồi một lý thuyết hoàn toàn mới lạ Vân Phàm chưa hề nghe thấy, võ kỉ vốn dĩ là thiên địa cảm ngộ ra pháp tắc, vì thế càng gần hay tốt nhất là phù hợp với thể chất bản thân càng dễ lĩnh ngộ. Như lần trước đơn giản phân chia phẩm cấp ta được Thiên-Địa-Huyền-Hoàng, tuy nhiên theo một cách nói nào khác, Hoàng cấp võ kỉ có lúc cũng có thể sánh ngang với Thiên cấp.

Vì vậy tạo ra ba con đường tu luyện hoàn toàn khác nhau là Trùng tu, Thiên cấp và Siêu phàm.

-Trùng tu: ý chỉ học lại từ đầu một quyển vũ kĩ cao cấp hơn khi bạn đã viên mãn võ kĩ, ví dụ hoàn cấp võ kĩ chính là đặc trưng cho sức mạnh tại Tạo hình cảnh lúc đột phá cao hơn nó có thể không còn phát huy tối ưu sức mạnh nữa ta có thể mày mò học huyền cấp.

-Thiên cấp: giống như tên, đây là cấp bậc cao nhất, bạn có thể dễ dàng học theo con đường tu luyện, nó được chia nhỏ ra nhiều bậc từ thấp đến cao. Lợi thế thì quá rõ ràng, dù ngang cảnh giới vẫn áp đảo với lượng phất ra mạnh mẽ, lên cấp không cần đổi võ kĩ, hạn chế cũng đơn giản vô cùng: khó học.


-Siêu phàm: võ kĩ là một lần các vị tiền bối cảm ngộ trước sức mạnh của thiên nhiên tạo ra, có người nhận biết da lông tạo nên hoàng cấp, hoặc tuyệt thế Thiên cấp. Các bước của tu luyện lại đúng nằm ở chỗ nắm giữ sức mạnh huyết lực điều động pháp tắc, chính vì vậy giới hạn hoàng cấp chính là Tạo hình cảnh, còn nếu đã nắm giữ huyền cấp thì bạn đã đủ điều kiện đột phá, chỉ cần tích lũy năng lượng nữa thôi. Thế là một trường hợp xảy ra, người nắm giữ viên mãn hoàng cấp lại đốn ngộ làm tăng phẩm chất, vì thế con đường siêu phàm mở ra, bạn phải tự bước đi mà không hề có sự diều dắt nào, đường vòng có thể có nhưng điều khẳng định đây chính là thứ đưa đến khả năng siêu việt cùng lứa, “Đồng cấp vô địch”.

Đây chính là tầm quan trọng của vỏ kĩ, dù bạn có chứa đựng năng lượng tới kết sỏi trong người thì thiếu đi nó cũng mãi mãi không thể tiến cấp.

Chỉ những người nắm giữ thể chất mới có thể dung hòa được với võ kĩ, bạn đừng tưởng thiên địa quy tắc nghe giảng là có thể hiểu được đâu.

Còn làm sao để có được võ kỉ, chỉ hai con đường duy nhất là gia tộc và học viện, thời đại này phổ cập giáo dục 100% nên việc lấy được rất đơn giản.

Ở học viện, bạn có thể dùng điểm cống hiến để thu được võ kĩ, vì vậy mà hầu như ai cũng phải đi theo con đường trùng tu.

Wow! Nghe tới đây suy nghĩ của Vân Phàm từ từ thẩm thấu vào chiếc nhẫn, hắn đã bỏ qua rất lâu bởi vì không thể tìm thấy công dụng của chúng trong các quyển sách.

Một dãy hàng loạt vỏ kĩ xuất hiễn trước mắt hắn-“quá tuyệt rồi”.

Lúc này lão sư lại đề cao thanh âm”

-“Từ nay buổi chiều sẽ kết thúc lý thuyết khóa, thay vào đó ta muốn nhìn nhận một cách thực tế nhất năng lực của từng người”.

Cả phòng bắt đầu đứng dậy rời đi theo, với sự tiện ích của dinh dưỡng dịch hầu như không cần thời gian trống để tiêu phí vào ăn uống.

Một căn nhà lớn dần hiện ra nhưng bên trong đó kì lạ thay chỉ có một cánh cửa đường hầm đen tối, Vân Phàm tuy cố gắng xuyên qua nhìn nhưng không hề thấy điểm cuối, bên cạnh lão tam mới nhỏ giọng nói:

-“Đây là một loại thí luyện trong học viện, gọi là Con đường không điểm cuối.”

Lão sư nhanh chóng bắt đầu giảng giải cách thức vượt đường hầm, cũng vô cùng đơn giản bạn chỉ có thể một đường tiến tới, không cần biết bằng cách nào, dùng tốc độ phòng ngự hay tấn công miễn sao đi càng xa càng tốt, bạn sẽ bị loại bởi hai yêu cầu là lùi bước và gánh chịu sát thương chí mạng.

Sức chứa tối đa của một lần thực hiện là 100 người, Vân Phàm ngờ ngợ nhìn làm sao có thể đi vào đó được chứ chiều rộng chưa đến 5m mà.

Rất nhanh thực tế đã chứng minh, cùng nhau bước vào nhưng Vân Phàm cảm nhận một đợt mơ hồ trước mặt rồi xung quanh bỗng chốc không còn ai cả hắn ngước nhìn lên phía trước đường hầm, bóng tối vẫn bao chùm rồi một áp lực đè nặng lên cả người.


Nhấc chân vô cùng khó khăn, cái cảm giác bước đi như có chì bám này làm hắn nghĩ ngay đến trọng lực trong các bộ phim, bổng một tia sáng lướt ngang qua, Vân Phàm như cảm nhận được nguy hiểm lách người tránh né.

Là cung tên, một tiếng phập mạnh vang lên khi ánh sáng lướt vào vách đá bên cạnh.

Ám khí, Vân Phàm tập trung hết hoàn toàn tinh thần vào bốn phía xung quanh rồi mới tiếp tục hướng tới, chưa được hai bước một bóng đen đột nhiên xuất hiện giữa không trung.

Vụt…

Không kịp né tránh nữa Vân Phàm vun lên quyền đỡ.

[ Rắc ] tiếng xương vỡ vụn, từ cánh tay truyền đến từng trận đau đớn, rồi bóng đen không đợi hắn tiếp tục đáp trả một quyền lại xuất ra đấm vào ngực Vân Phàm.

Té ngữa ra phía sau, hắn như cảm nhận cơ thể mình lập tức một lần nữa mơ hồ.

Một giây sau ánh sáng truyền vào mắt Vân Phàm, hắn đã trở lại căn phòng, một nữ nhân viên không biết đến từ khi nào đang đứng cạnh lão sư hô to:

-“Vân Phàm, 1m.”

Các học viên xung quanh cũng trố mắt ngước nhìn, dù bọn chúng chưa thử sức với Đường hầm nhưng đây cũng là quá nhanh đi.

Được vinh dự làm người đầu tiên bị loại, tuy nhiên rất may bên trong chỉ là ảo ảnh không hề chính thức bị thương, Vân Phàm kiềm tra xong mới lúng túng trở về với hàng của mình chờ đợi, một lúc sau lần lượt có người bị loại nhưng ít ra thấp nhất cũng đã cầm cự hơn 5m dài.

Lão tam xếp hạng trung thượng phía trên không làm cho hắn bất ngờ, nhưng tên lão đại mập mạp tồn tại trong đó đến 9m thì thật không tưởng.

Lão tứ thực lực đánh thẳng vào top 10 với 22m.

Toàn trường bỗng chốc ồ lên sau tiếng hô to của nữ lão sư:

-“Trần Thúy Duy, 37m”.

Đơn giản chiếm đệ nhất, tiếng trầm trồ thán phục bắt đầu thốt ra, dù cảm nhận nếu cho mình một lần cơ hội nữa Vân Phàm tự nhận có thể thành tích tốt hơn chút nhưng khoảng cách sao có thể cách xa đến thế.

Bên cạnh Vấn Thiên cũng cắn răng nói:

-“Đợi đi, lần này về ta sẽ đột phá Tạo hình cảnh rồi khiêu chiến nàng”.


Lão tam bên cạnh lại đâm chọt:

-“Ngươi nghĩ hảo, cho dù có đột phá thì thành tích ngươi cũng không thể rượt theo đâu”.

Quả như Vân Phàm đoán, thứ áp lực vô hình bên trong đó đúng là trọng lực, nó sẽ tăng lên theo cảnh giới của người đi vào, các trướng ngại vật tuy vẫn giữ nguyên thực lực nhưng cũng sẽ không dẫn đến quá chênh lêch nếu lần sau cảnh giới đột quá.

Vì vậy theo phỏng đoán lão tứ có bước vào Tạo hình cảnh thì cũng không quá đáng phá 30 mà thôi, từ đây có thể thấy được sự lợi hại của tiểu loli.

Ngước nhìn thì Vân Phàm giật mình khi thấy ánh mắt to tròn quen thuộc cũng đang quay về phía này, như chộc dạ hắn cuối đầu không nói.

Hừ.

Bỏ lại một tiếng ngâm Thúy Duy cũng trở lại hàng của mình, rồi rất nhanh từng người nhóm người kết thúc, bây giờ Vân Phàm mới nắm rõ được thực lực của tân sinh đặc cấp ban, vẫn còn có hai người bước vào Tạo hóa cảnh nữa thay phiên nhau 31 và 32m vô cùng xích sao.

Quả thật, cố gắng thôi là không đủ hắn cần có thêm thật nhiều thời gian nữa để kéo lại khoảng cách này.

Nắm chặc tay Vân Phàm quay sang hỏi:

-“Lão tam thí luyện chừng nào mở lại”.

Cao Khoa suy nghĩ rồi đáp:

-“Theo ta được biết thì bất cứ lúc nào cũng vào được, chỉ cần có điểm cống hiến”.

Hiểu ra, hắn thở dài, lại là điểm cống hiến ư!

-“Ak, như ngươi vượt đường hầm này đạt một cột móc nhất định cũng được thưởng đấy, cứ 10m là 100d”.

Oh, Vân Phàm trắng mắt với tên này, 1m ngươi nghĩ đổi được bao nhiêu chứ.

Haiz…

Buổi học kết thúc sau một số tổng kết về thắc mắc trong Đường hầm.

Dù trời đã bắt đầu tắc nắng, Vân Phàm vẫn lẵng lặng bước vào thác nước, tu luyện là thế đấy, cực kì khô khan và khó khăn, 1 giờ gần như là cực hạn của hắn lúc này, từng phút tăng thêm điều quý giá vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận