Vô Tận Kiếm Vực

Bão tuyết bắt đầu ùa nhau kéo đến, tầm nhìn càng lúc thu hẹp dần lại chỉ thấy một góc của Băng đảo đang có ba bóng hình vẫn còn đứng trơ trọi giữa làn tuyết trắng.

Cô gái xinh đẹp: “Còn làm gì nữa, cùng lên chứ sao, nhảy”.

Đột nhiên nghe tiếng thét bất ngờ Vân Phàm liền tự giác làm theo, chỉ thấy lớp băng mỏng lúc nãy từ “Băng đông thiên địa” để lại đột nhiên thay đổi hình dạng hóa lỏng rồi nuốt trọn nửa người con Bò cạp.

Lập tức ngay sau đó thứ nước trong suốt lại một lần nữa kết thành băng cứng, Vân Phàm trên không thấy thế thừa cơ hội cũng liên hoàn sử dụng khóa không gian chèn lên áp chế.

Đột nhiên ánh mắt Linh thú thay đổi màu xám nâu của hạt dễ, rồi nó cứ thế từ từ chuôi xuống đất.

Bên cạnh truyền đến tiếng nói hoảng hốt: “Bảo vệ ta, đáng chết, con này đúng là biến dị quá thông minh đi.”

Vân Phàm quay đầu lại thì cũng sợ hãi ngước nhìn một viên lưu tinh khổng lổ đang lơ lững trên đầu cô gái: “Đây là”.

Suy nghĩ cấp tốc, Vân Phàm nhanh chóng bố trí hàng loạt Phong chi khóa xung quanh, nhắm mắt cảm giác mặt đất rung động, rất may đây chỉ là đào hố không phải thiên phú độn thổ.

Mở ra đôi mắt xanh lục phỉ thúy: “Đến rồi”, Vân Phàm ngước mắt nhìn lên, cô gái cũng gật đầu ăn ý.

Một phần mười giây trước khi mặt đất phá vỡ, Vân Phàm nhanh chóng giải khóa kĩ năng của mình rồi ôm cô gái chạy đi.

Đúng lúc này chiếc đuôi Bò cạp phá băng mà ra đâm lên tấn công.

-“Thiên vũ Lưu tinh”.

Cô gái trên vai hắn lẩm bẩm, đồng thời trên trời hàng loạt sao băng rơi xuống phá hủy cả vùng đất.

Chật vật đến được phía trên cao Vân Phàm vẩn còn sợ hãi khoảng khắc chết chóc giành giật từng giây với tử thần.

-“A”.

Một tiếng khẽ kêu bên cạnh, hắn quay đầu lên trên vai, thì thấy gương mặt cô gái đang ra vẻ cực kì đau khổ: “ bị gì thế”.

Nhanh chóng kiểm tra điểm xuất phát, Vân Phàm nhìn thấy một quần đen rõ ràng dưới góc chân cô gái, có một điểm như là bị bò cạp chích.

Chính là nó rồi, hắn liền lên tiếng:

-“Ta phải làm sao”.

Cô gái yếu ớt nói:

-“Giúp lấy độc ra, một mình ta áp chế sắp không nổi rồi.”

Vân Phàm như hiểu ra cuối người hút mạnh vào miệng vết thương, ngay lập tức hắn bị một cái gì đó vỗ ngay vào đầu.

-“Ngươi bị điên rồi à, làm gì thế”.

Gãi đầu, một mặt vô tội không biết gì Vân Phàm hỏi:

-“Lấy độc chứ gì? Còn cách nào nữa sao”.

Lắc đầu, như hết thuốc chữa cho bệnh ngốc này, cô gái mới vô lực nói rồi thiếp đi:

-“Là dùng thanh tẩy của tửu sư đấy, cảm nhận và tách nó ra”.

Oh, hiểu ra, nhưng vấn đề lại nằm ở hắn không phải tửu sư thì phải làm thế nào.

Cắn răng Vân Phàm đưa tay vào chổ quần thâm đen rồi điều động pháp tắc lực quan sát, từ lần thành công khảo hạch Ấn sư hắn đã có ngộ ra một bước của Băng ấn, tuy nhiên đây là dạng kết hợp vô cùng phúc tạp khiến hắn chưa dám kết thử.

Đột nhiên một ý nghĩ chính mình ngu ngốc xảy ra… tại sao mình không thử kết Thủy ấn cảm ngộ trước nhỉ.

Đứng bậc dậy hắn ngay lập tức kiểm tra các loại thủy hệ ấn, Tửu sư nhập môn thì như thế cũng đã quá đủ rồi.

Vừa kết vừa cảm ngộ, Vân Phàm ngước nhìn về khuôn mặt đau khổ trong cơn mê kia mà nói thầm: “Cố lên, đợi ta một chút sẽ cứu ngươi”.

-ka là dãy phân cách-------

Vân Phàm là thế, chỉ khi đứng trước kẻ thù hắn vì sinh tồn mới có thể lập tức quyết tâm trảm sát, nhưng hắn luôn chừa một con đường cho chính mình, hắn phải trở lại địa cầu, phải bảo vệ cha mẹ, nếu cứ máu lạnh tàn sát bừa bãi,hắn biết thế nào cũng sẽ nhập vào ma đạo, bản tâm mất mà sa đọa vào thế giới này.

Được hun đút hai mươi năm lý thuyết xã hội hiện đại cũng không dễ dàng biến mất, trước kia hắn đã cố gắng kiềm nén không giúp đỡ là tốt lắm rồi, thế nhưng “Fa cẩu” cấp bậc tâm tính của Vân Phàm không thể cho phép hắn bỏ mặt con gái chết dưới trời đông được.

Ngồi ngước nhìn xuyên qua màn lửa bập bùng, bên kia là vẻ đẹp thánh khiết nhất hắn từng thấy được của một người đang ngủ, ý nghĩ mông lung đang dần hiện lên thì cô gái bồng nhiên kiều rên một tiếng:

-“Nóng”.

Ách… Vân Phàm bó tay rồi, giờ hắn cũng nóng lắm đây cô còn gọi cái gì.

Chưa kịp yy tiếp thì cô gái đột nhiên mở trừng mắt về phía Vân Phàm:

-“Ai mà đốt lửa suổi ấm ở đây thế, Băng thể chất còn thêm hỏa thì là đang kiềm hãm quá trình hồi phục đó.”

Sax… thì ra là vậy, Vân Phàm đưa tay kết ấn, một làn nước nhanh chóng vừa khít dập tắc đi ngọn lửa rồi haha cười:

-“Có lỗi, ta tự nhiên quên chuyện này, cô không sao rồi chứ.”

“Hừ” cô gái khẽ ngâm một tiếng rồi từ từ bò dậy: “Tốt”.

Ra khỏi cửa động nhanh chóng bỏ đi, Vân Phàm phải cấp tốc đuổi theo,định không thực hiện lời hứa à, Đứng lại…

Một đêm qua đi, nhưng những tảng băng lưu tinh đang sừng sững cấm xuống che kín cả vực.

Cô gái đang đứng phía trên như đang trao đổi với ai đó hô to:

-“ Như ngươi thấy đấy, ta năm nay 12 tuổi đã tấn cấp Tạo hình cảnh bằng Thượng phẩm Thiên cấp võ kĩ, trong thời đại này để tìm ra người có Băng thuộc tính tư chất cao hơn ta đã gần như không tồn tại”.

Vân Phàm giật mình trợn mắt, run rẫy môi mới thốt ra hai từ Thiên cấp.

Đúng vậy, mà còn là Thượng Phẩm, phải biết sau khi bị lừa gạt đi hai quyển Thiên cấp hắn đã được Vương Ngôn dạy kĩ càng một khóa thường thức để đề phòng việc làm ngu xuẩn này một lần nữa.

Mỗi một Thiên phẩm võ kĩ tượng chưng cho hoàn mỹ pháp tắc, đó chính là cảnh giới tối cao một tu luyện giả đạt được, phía sau tuy còn có siêu thoát mở ra Đại Đạo cảnh nhưng đó là truyền thuyết. Một quyển cũng cực kì quý hiếm.

Thực sự Địa cấp tuy tu luyện khó khăn hơn 100 lần hoàng cấp nhưng cũng chỉ gói gọn ở quá trình điều khiển pháp tắc lực, một trăm người cũng sẽ có một luyện tập thành công, tương tự như lão Tứ dù cảm ngộ chậm chạp hơn ba người trong lớp nhưng đối với hắn chỉ có một mình tiểu loli là xứng đáng đối thủ.

Tuy nhiên nếu để Vấn thiên nghe nói một Tạo hình cảnh cảm ngộ Thiên phẩm không biết sẽ ra sao, đây là trong truyền thuyết, đã không còn tính bằng tỉ lệ nữa mà phải là một thời đại một bàn tay người đếm.

Cách biệt là trời và vực, đang mãi suy nghĩ Vân Phàm không để ý Cô gái đang nói chuyện thì lại im lặng dùng ánh mắt chột dạ nhìn hắn.

Một tia sáng từ lòng ngực cô ấy chiếu xuống thẳng qua lớp băng, tuy nhiên nhanh chóng bị đức gãy:

-“Ta không biết trước khi chết ngươi là cấp bậc gì, hay là thể biến dị hoàng đế bò cạp, ta hoàn toàn tự tin tư chất của mình không thua gì ngươi, còn hắn ta ngươi còn chưa đủ”. Nghiến răng cô gái chỉ vào mặt Vân Phàm hét.

Ách… tự nhiên quay lại nói cái gì thế, một mặt mộng bức: “ka vô tội à”.

Chỉ thấy ánh sáng lần này như tiếp thông xuống, rồi cô gái mới ngồi xếp bằng tu luyện.

Chờ đợi chóc lát, khí chất trên người cố ấy như một lần nữa lộc xác, đang từ từ thay đổi, lạnh… càng lúc gương mặt ấy càng lạnh, tựa như băng tinh vậy.

Lần này áp lực sức mạnh cứ như đè nặng lên vai Vân Phàm, hắn cảnh giác lui về sau vài bước.

...............


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui