Tại một bờ biển cực kì xa xôi.
Không gian thông đạo dần xuất hiện lại một lần nữa.
Đã không biết bao lâu trôi qua, phải đến tận lúc những cơn đau đang dần giảm bớt, cơn mơ đang dần sáng tỏ, ý thức bắt đầu trở lại, Vân Phàm mới thoát được trạng thái hôn mê sâu đang hành hạ hắn, ác mộng cứ hàng lâm mà cơ thể thì vô lực như có một hình bóng to lớn đè nặng.
Ánh sáng bình minh chiếu xuyên qua cửa sổ len lổi từng tia phát xạ vào gương mặt co rún của một thiếu niên trẻ tuổi, đôi mắt hoảng loạn đang dần có tiêu điểm, rồi bắt đầu đảo quanh, Vân Phàm như trải qua một cơn ác mộng rất dài rất dài, hắn không biết có phải đã qua hàng thế kỉ rồi không.
Trước mắt hắn giờ là một căn phòng xa lạ, mọi vật trang trí bằng gỗ và đá cẩm thạch cực kì sắc xảo, không lớn nhưng tạo một cảm giác cổ kính làm Vân Phàm một hồi than thở phong cách rất tuyệt.
Lồm cồm ngồi dậy, một tay vẫn ôm đầu vì đau, tay còn lại thì phải vịnh cạnh ghế mới đi được đến cửa sổ.
Bên kia khung cửa, một hành lang dài cùng khoảng sân, nơi đây một la lị áo tím nhỏ nhắn đang vun từng quả đấm bé tí vào không khí, Vân Phàm thầm nghĩ
[luyện võ ak]
Cười…
Nhìn thực giống trên truyền hình đấy, nếu không kể tiếng không khí bị đám vỡ kia,
Cảm khái đây đúng là một thế giới như trong tiểu thuyết rồi.
Vừa nhìn trong đầu Vân Phàm miên man nhưng càng nghĩ càng thêm không hiểu gì, ai đã cứu mình, chuyện gì xảy ra:
-“ chậc, không biết đã ngủ bao lâu, cơ thể như đeo thêm tạ vậy… rất nặng so với trước, tìm cách hỏi tiểu loli kia mới được”.
Bỗng một thanh âm đánh gãy, mang theo trêu tức:
-“ ê, tên ngốc, trang ngốc đó ak”.
Giật thót, Vân Phàm nhanh chóng tìm ra hướng của âm thanh đó, hắn vươn cổ nhìn xuống cửa, phía ấy đang nhô lên một khuôn măt nhỏ, đôi mắt to tròn long lanh trợn thật to lên nhìn đánh giá hắn, cả người không cao nhưng vẫn cố nhón nhón đôi chân nhỏ bé lên, ầy đáng yêu chết ta rồi! Đây là tiểu la lị trong truyền thuyết ư. Vân Phàm lấy lại tinh thần, đầu đầy hắc tuyến phản bác:
-‘ muội muội hỏi ta? Ngốc là ai chứ, ko phải’.
Tiểu la lị như bị chọc giận phòng to má lên cãi:
-“hứ… muội muội cái búa, ngươi ngồi đó từ nãy giờ, ta đứng đây ngươi còn không biết, quá ngốc”.
Vân Phàm khóc cười không biết nói sau đành biên chuyện:
-“ Đúng là nữ hài mà, không hiểu chuyện người lớn, cái này gọi là suy nghĩ tâm sự”
Như hiểu như không bé gái quẹt mồm:
-‘ Ngươi chắc lớn hơn ta, hừ, ngươi không ngốc! tên kì lạ… không nói chuyện với ngươi nữa, hừ’
Nói xong tiểu cô nương hai chân thoăn thoắt chạy về phía hành lang và biến mất ngay sau đó.
Vân Phàm muốn hỏi cũng không được vì thực sự là tốc độ quá nhanh đi, đành lắc đầu đi trở lại giường nằm nghĩ, tuy cơ thể có thể di động nhưng thực sự có vẻ còn khá tồi tệ, cũng không biết ai đã cứu mình.
Lần thứ hai bị đánh thức, mở mắt ra là một cô gái khác:
-“ Ngươi tỉnh, nghe tiểu muội nói sáng thấy ngươi đi được rồi, đây là cơm ta mang tới”
Nói rồi cô gái liền rời khỏi bàn bước liền ra cửa:
-‘đây là đâu, còn cô là ai vậy, cảm ơn đã cứu ta.’
Cô gái bước chân thoáng dừng lại tý rồi vẫn tiếp tục bước ra cửa, cánh cổng đống lại.
Lòm cồm ngồi dậy vừa suy nghĩ vừa bắt đầu ăn cơm, cứ thế Vân Phàm ăn xong lại nằm ra ngủ, hắn biết mình phải nghĩ cho khỏe rồi mọi chuyện mới tính sau, thế giới này quá xa lạ, nóng vội một chốc cũng không thể hiểu được gì.
Ánh sáng trở lại sau một đêm lạnh giá, Vân Phàm đứng đấy bên cửa sổ nhìn ra thân ảnh tròn tròn tung tăn múa quyền trước sân, cô gái nhỏ này sau lần trước cứ như là bị mình khi dễ vậy, đã không thèm nói chuyện nữa, nhưng hắn để ý lâu lâu lại có ánh mắt tiểu cô nương nhìn trộm lúc đang nằm trong phòng từ cửa sổ.
Mắt thấy người đã thu quyền, Vân Phàm ha ha cười thân thiện lên tiếng:
-“ Chào buổi sáng tiểu cô nương”.
La lị quay mặt lại trừng mắt hắn rùi quay đầu bỏ đi.
Ách! tiểu cô nương này, lắc đầu Vân Phàm đưa mắt dời tới ngọn cây cạnh bên, nơi đây thực sự quá nhàn hạ, ngày cứ chữa thương không có việc gì làm cả, rất chán ak… đúng lúc này một giọng nói truyền vào tay hắn:
-“ Tiểu huynh đệ đã khỏe rồi chứ”.
Lại nữa, sau cứ có người thích xuất hiện đột ngột thế này nhỉ, ngoẳng đầu nhìn là một vị lão gia gia tóc trắng phiêu trong gió, nụ cười hiền hòa với đôi mắt hình lưỡi liềm đang hướng về phía hắn, bối rối [ai đây chứ]:
-“vâng cháu đã tốt hơn, không biết ngài là”.
Lão gia gia lại tặng thêm một cái mĩm cười bẫy người, rồi leo lên bậc thềm bước vào nhà:
-“cùng vào đây nói chuyện nào”.
An tĩnh trong căn phòng trên một chiếc bàn, hai người đang người đối diện nhau, một lão gia gia đang bưng chén trà tay nhè nhẹ đung đưa chiếc nắp rồi uống từng hớp, xong mới bình thản:
-“ Tiểu huynh đệ cứ bình tĩnh mà nghe ta nói, mấy ngày trước đệ tử của lão tìm thấy ngươi trong một cánh rừng, là bọn họ cứu ngươi về đây đấy.”
Nói xong rồi lão gia gia buông lỏng tách chà xuống bàn thong thả đợi câu hỏi tiếp theo từ Vân Phàm, lưỡn lự một lúc Vân Phàm mới hồi đáp:
-“ Cảm tạ ngài, có thể cho ta biết đây là đâu không”.
Ánh mắt lão gia gia đầy thâm ý nhìn thẳng vào Vân Phàm bảo:
-“nơi đây là một trấn nhỏ phía nam của Ánh Sang đại lục, còn tiểu huynh đệ là người nơi nào”.
Cụm từ “nơi nào” được nói hơi khác lạ hơn làm Vân Phàm đổ cả mồ hôi, không thể nào đơn giản như vậy lại bị phát hiện, chấn tĩnh lại một chút Vân Phàm hồ hồ biên một lời kịch huyền thoại:
-“ Không dám nhận tiểu huynh đệ, tiểu tử tên Vân Phàm đến đây từ một nơi rất xa, vừa tới nơi đây nên cũng không quen thuộc lắm”.
Đúng! Mọi người xuyên việt nào không từ nơi xa mà đến chứ, ta cùng không lừa dối ai nhe, đang yy tự nghĩ thì bên ngoài lại vang vọng vào âm thanh trong trẻo:
-“ Đồ ngốc, trang ngốc thật ak”.
Không cần đoán Vân Phàm quay đầu lại một bóng đen vừa vụt xuống sau cánh cửa sổ, nhưng chổm tóc lại tự bán đứng chính chủ, lão gia gia cũng quay về phía đó mà hô:
-“ Duy Duy đi ra ngoài luyện tập tiếp đi, tiểu hữu đừng giận cháu gái của lão, haha”.
Ta thảo… Lúc đầu còn nghi thì ra thực là ông cháu mà, cái tính cách thích xuất hiện bất ngờ hù người này là đều có kế thừa cả, huyết kế giới hạn thật mạnh.
Kế tiếp không kịp cho Vân Phàm nói thêm thì lão gia gia nói câu làm sắc mặt hắn ngay lập tức trắng bệch:
-“Vây chắc tiểu hữu đến từ địa cầu xa xôi ak”.
Bị phát hiện rồi ư, đây là trái với kịch bản hoàn toàn rồi, sau có thể thế được.
Thấy Vân Phàm vẫn im lặng hay là còn chưa đủ chơi đùa, lão gia gia tiếp tục quăng một quả boom nặng ký khác:
-“haha, rất đơn giản vì chúng ta không thuộc về cùng một tộc loài”.
Bùm!
Hoàn toàn bây giờ Vân Phàm chỉ còn lại một màu xám tro tàn trên khuôn mặt.
[Ta không chỉ xuyên qua dị giới mà còn đến một tân vị diện của chủng loài khác, làm sao bây giờ?].