Đầu nấm lão sư ngay sao đó bước vào, và cũng nhanh chóng nhận ra sự khác biệt từ vị trí cô học trò xuất sắc của ông.
-“Oh.” Than khẽ một tiếng khi nhìn về phía cuối phòng, trong mắt ông như nổi lên tia sáng hiểu ý liền không hỏi tới nữa mà tập trung bài dạy.
Và cũng từ đó, hôm nay bài giảng cực kì đặc sắc tới nổi đám học viên ngồi trong phòng đều phải nhỏ giọng thảo luận.
Học sinh nhiều chuyện A khều vai bên cạnh hỏi: “Ê, có thấy từ nãy giờ lão sư nói có phần khó hiểu không.”
Học sinh nhiều chuyện Z ra vẻ uyên thâm đẩy cặp kiến cận đáp lời: “Hừ, do ngươi không chịu đọc sách trước thôi, đây là kiến thức tổng quát về Trung Ấn nên lí giải mi hiểu được mới là lạ, nghe đi rồi từ từ cảm nhận nó.”
Đúng vậy, vốn trình độ đã lần mò ra được cánh cửa của pháp tắc thiên địa như Vân Phàm còn phải nhíu mày lĩnh hội nói gì tới những người chưa nhập môn được Ấn sư này.
Trung Ấn tức tương đương với Huyền giai võ kỉ đây chính là uy lực Vân cảnh có thể phát ra.
Nên nhớ cái mà Vân Phàm đang sử dụng chỉ là Đồ hình võ kỉ, phía trên quyển trục còn ghi cách thức tu luyện Hoàng giai, Huyền giai cấp.
Chẳng qua vì dung hợp Pháp tắc thiên địa vào Đồ hình nên võ kĩ hắn tự động nâng cấp đến cảnh giới Hoàng giai đỉnh cao.
Vì thế Vân Phàm đã khép lại một lần nữa quyển sách Thám hiểm giả mà cẩn thận từng tí một chăm chú nghe bài giảng tới nổi mãi mê không hề chú ý ánh mắt khác thường lão sư mỗi khi nhìn về phía này.
Reng… reng… [ Thời gian nhanh chóng trôi đối với người chuyên tâm ]… chẳng mấy chốc sau tiếng chuông hết tiết vang lên.
Tất cả học viên đứng lên chào lão sư rồi lật đật rời đi chỉ còn riêng hai bóng người bước về hướng bục giảng.
Như đã đoán trước đầu nấm lão sư từ tốn nói:
-“Hừm, Hương Lam à! sao hôm nay không thấy đệ tử đâu nhỉ.”
Nét mặt có phần đỏ ửng lên, Hương Lam nhỏ giọng trả lời:
-“Đáng ghét lão sư, cả tiết học cứ nhìn suốt về hướng con mà còn hỏi nữa.”
Ha ha… cả lão sư cùng Vân Phàm cạnh bên nhìn cô nàng này chu mỏ tinh nghịch nói cũng thú vị cười ra tiếng.
-“Đệ tử chào người ạ, tiết học hôm nay thật hay, có thể cho con mượn một phần Trung Ấn tài liệu được không.” Vân Phàm bước lên lễ phép chào.
-“em là Vân Phàm đúng không, dù nói đây chỉ là lớp dạy mô phỏng sơ cấp ấn kĩ tân sinh nhưng rảnh rỗi cứ đến đây nghe giảng cũng có ích lắm.” Đầu nấm lão sư nghe khen cũng khá tự hào đáp, đồng thời xuất ra thẻ tạp truyền gửi thông tin cho hắn.
Sáng giờ cố tình giảng về Trung Ấn cuối cùng đã thành công dụ dỗ, vốn còn sợ tên này học được tửu sư rồi chỉ đam mê vào võ kỉ nhưng giờ đã có phần yên tâm.
Thế là Vân Phàm cùng Hương Lam ở lại cùng tập luyện thử mô phỏng Ấn một lúc dưới sự trợ giúp của lão sư một lúc mới từ giả ra về.
-“Cậu giờ về à.” Hương Lam rụt rè hỏi nhỏ.
-“Hm… Uhm, chút nữa mình phải đến thư quán có việc.” suy nghĩ một chút Vân Phàm chợt nhớ ra lời dặn của Hắc Bối đi tìm cách lợi dụng dần sức mạnh của hàn thủy trong người.
Có chút hụt hẫng Hương Lam chào từ giã.
-“Thế à, vậy mình cũng trở về ký túc xá luôn đây, bye.”
Chưa đi được bao xa thì nghe thấy tiếng Vân Phàm với gọi:
-“Hằng ngày sau tiết buổi sáng mình đều rảnh, chúng ta cùng luyện tập tại phòng thực hành nhé.”
Bóng dáng nhỏ nhắn chợt đứng lại một chút mới quay người cười tươi: “Uhm, mình cũng rãnh giờ đó, hẹn gặp lại.”
---------
Tách ra với Hương Lam xong, Vân Phàm một đường thẳng đến thư quán.
[ Quầy quản lí ]
-“Thưa lão sư đệ tử đến báo danh tấn cấp Tạo hình cảnh.”
-“Oh.” Nhìn thẻ tạp tử tinh nữ nhân viên cũng không có bao nhiêu bất ngờ gật đầu chỉ hướng hắn cứ đi thẳng lên lầu là được.
Bước lên trên quả nhiên là một không gian hoàn toàn khác biệt, các giá sách bị thay thế bằng những bệ đỡ thủy tinh trong suốt chứa đựng các quyển trục phát ra đủ loại màu sắc làm ánh sáng trong đây vô cùng quỷ dị.
Chì thấy trong một góc căn phòng đang có một lão giả đang nằm ngủ gục trên ghế.
Vân Phàm nhẹ nhàng lại gần định đánh thức thì một giọng nói làm hắn giật cả mình:
-“Xin nhận tu luyện pháp sao?”
Nhanh chóng trấn tĩnh lại Vân Phàm gật đầu trả lời:
-“Vâng ạ.”
Nghe xong lão giả mới ngước mặt nhìn lên, nhiều đường nhăn cùng mái tóc dài ngang vai làm Vân Phàm khá ấn tượng, cặp mắt hữu thần lấp lánh đánh giá một lúc mơi đưa tay lên chỉ.
-“Đặt tay lên đó đi.”
Vân Phàm nhìn theo thì là một quả thủy tinh cầu có phần giống Võ Đài, quả nhiên vừa chạm cả cơ thể hắn như bị hút vào.
Xoẹt… “định hình”…
Mở mắt ra trước mặt hắn chính là lão giả khi nãy đang nhìn mình:
-“Lên đi tiểu tử, dùng toàn lực vào.”
Hiểu ra Vân Phàm đưa tay ẩn hiện một đóa hoa tuyết trắng hòa lam nhạt rồi mạnh mẽ bóp nát lại.
Phía xa khắp xung quanh lão giả lập tức từng luồn bão tuyết cuồn cuộn.
Đứng bất động trong trận, ông vẫn không điếm xỉa mà còn thoải mái thêm lời bình:
-“Rất khá, thi triển Băng Vực đã gần như hoàn mỹ Hoàng giai cảnh rồi… Hả?”
Đột nhiên lão nhíu mày vì ngoài màn tuyết đang có một áp lực truyền tới, ngay sau đó một quả đâm chớp mắt xé rách cơn bảo đám thẳng vào trong.
Vận lực, ông chuẩn xác vun tay lên chụp lấy hoàn toàn nấm đấm, xoay tay một vòng làm cả Băng Vực nổ tung biến mất, Vân Phàm thì như con quay bị cực mạnh sức kéo quay tròn trên không.
Diệu à! Không ngờ đoàn tấn công của mình lại bị hóa giải đơn giản như thế Vân Phàm vừa định lấy ra Băng thanh kiếm thì Lão giả đã đưa tay ngăn lại:
-“Tốt, ngươi là Vân Phàm sau, ta đã từng nghe qua tên này, nhưng xem ra với tin đồn lại có tiến bộ lớn nhỉ, chí ít một đấm kia phải 40Gbo trạng thái.”
Đây cũng là lời nói thật lòng của lão giả, vừa nãy may mắn ông kịp vận dụng Pháp tắc lực không thì lại có tràng xấu mặt rồi, tuy thế cánh tay va chạm lúc nãy cũng còn một lớp mỏng băng phiến bám lấy.
Vân Phàm khiên tốn đáp lời xong mới cùng ông biến mất trở ra.
Lão giả quan sát thấy hắn tỉnh lại mới chỉ về hướng các bệ có ánh sáng trắng phát ra chỉ:
-“Tu luyện pháp Băng hệ tất cả ở đó, chính giữa là tối cao pháp quyết, còn 4 quyển khác là một số dị pháp quyết học viện thu nhận được, ngươi đi lựa chọn rồi gặp ta.”
Nghe thấy, Vân Phàm liền lắc đầu trả lời:
-“Ngày có thể cho đệ tử đổi suất lựa chọn này lấy một quyển phụ trợ Tĩnh Tâm bí quyết không ạ, Tu luyện pháp con đã có sẵn rồi.”
“Oh” – nhìn hắn một chút lão giả chấp nhận nói-: “Tốt, trong vòng một tuần phải học thuộc toàn bộ rồi mang về đây trả.” Xong ông đưa tay lên một quyển trục không biết từ lúc nào đã xuất hiện.
Vân Phàm vui vẻ cầm lấy nhưng chưa hết xuất ra thẻ tạp đưa cho lão giả nói:
-“Đây là chứng nhận Trung cấp tửu sư, đệ tử muốn đổi thêm một phần cô động bản mệnh chi tuyền ạ.”
Tiếp nhận thẻ học viên, tay lão giả như có phần kích động nhanh chóng quan sát mà lẩm bẩm: “Nhị tinh? Ngươi… tiểu quái vật à.” Ngươi một lúc lâu không có từ gì để diễn tả tiếp theo chỉ đành ngắn gọn ba chữ đó mới lột tả xúc động trong lòng ông- “Ầy, cuối năm nay đại hội toàn học viện lại có biến, đây là bí quyết cô động trở về chậm rãi quan sát đi sớm ngày vào Vân cảnh rồi thử luyện.”
Vân Phảm gãi đầu cái hiểu cái không, mới cảm ơn Lão giả trước khi rời đi.