Vô Tận Thần Công

Kinh sư Đại Chu, Ngọc Mạt Lâu.

Trong một gian phòng hoa lệ, Tô Thanh Như đang ngồi trước án kỷ. Trên án kỷ đặt một cây đàn cổ, Tô Thanh Như giống như đang gảy đàn mà lại giống như đang thử âm. Cách bốn năm lần hô hấp nàng mới đánh một cái, dây đàn phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe.

Giờ phút này Tô Thanh Như đưa lưng về phía cửa phòng, không nhìn thấy sắc mặt của nàng.

Hương Tuệ đứng ở sau lưng Tô Thanh Như, đầu cúi thấp xuống, hai tay nắm chặt góc áo, khẩn trương đến cực hạn, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía sau lưng Tô Thanh Như, nhìn thấy Tô Thanh Như lại như sợ hãi, nhanh chóng rủ mí mắt xuống…

- Bốn tên thị vệ kia đều bị Dương Thạc chém giết sao?

Thật lâu sau, Tô Thanh Như mới lạnh nhạt lên tiếng.

- Vâng… bẩm đại tiểu thư, bốn tên thị vệ kia… thật sự đã…

Nghe thấy Tô Thanh Như mở miệng hỏi, thân thể Hương Tuệ run lên, ấp a ấp úng trả lời.

- Dương Thạc đã bị Già La Minh ám toán, không thể tưởng tượng còn hung hãn như vậy, dễ dàng chém giết bốn tên cường giả Luyện Khí đỉnh phong… Nhưng hắn chém giết bốn tên cường giả Luyện Khí đỉnh phong thì chắc bản thân cũng không dễ chịu gì. Đêm qua hắn đã rời khỏi kinh thành, chắc hẳn đã bị thương tích, không nắm chắc có thể đối phó với người chúng ta phái đi nữa…

Tô Thanh Như nhẹ nhàng xen ngang lời Hương Tuệ, vẫn dùng ngữ khí vô cùng lạnh nhạt như trước mà nói.

Nghe thấy Tô Thanh Như không trách phạt mình, đáy lòng Hương Tuệ không khỏi thở ra một hơi dài.


- Đại tiểu thư, nếu Dương Thạc đã bị thương, chúng ta lại phái thêm vài tên thị vệ cấp độ Võ Sư rồi chém giết hắn, cũng có thể hả giận cho tiểu thư Quân Ninh…

Hương Tuệ thử thăm dò, nhỏ giọng hỏi Tô Thanh Như. Nguồn tại http://

- Hả?

Mà đúng lúc này lại nghe thấy giọng nói của Tô Thanh Như ngưng tụ lại.

Tinh!

Đàn cổ trước người Tô Thanh Như cũng phát ra tiếng giòn vang, khí tức khắc nghiệt mơ hồ truyền ra theo tiếng đàn.

Thân thể Hương Tuệ run lên bần bật, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi, im bặt lại.

- Ta nói… ngươi cũng không muốn nghe sao?

- Đúng rồi, ngươi vốn là thị nữ bên cạnh Dương Tử Mặc, tâm niệm chủ cũ, luôn nghĩ cho Dương gia, không để ta vào mắt cũng là chuyện bình thường. Ta không trách phạt ngươi. Nếu ngươi có thể điều động thị vệ bình thường trong Ngọc Mạt Lâu thì xem ra uy vọng của ngươi với bọn họ cũng không nhỏ. Sau này ngươi không ở bên cạnh hầu hạ ta nữa, ca cơ vũ tỳ, thị vệ trong Ngọc Mạt Lâu đều do ngươi quản lý đi!

Tô Thanh Như trầm giọng nói.

- Đại tiểu thư…


Nghe thấy Tô Thanh Như nói những lời này, sắc mặt Hương Tuệ đại biến.

Quản lý ca cơ vũ tỳ thị vệ bình thường trong Ngọc Mạt Lâu, nghe như là đã chiếm được quyền lợi lớn nhưng thực ra Ngọc Mạt Lâu cũng giống như Nam Lâm Trai, chỉ là ngoại môn của Thiên Âm Môn. Lúc trước tuy Hương Tuệ hầu hạ Tô Thanh Như nhưng cũng tính là người trong nội môn, có thể tu luyện tất cả đại công pháp của Thiên Âm Môn. Hiện tại Tô Thanh Như cho nàng công việc cụ thể là quản lý Ngọc Mạt Lâu chính là tương đương với việc trục xuất nàng ra khỏi nội môn, không bao giờ có thể trở thành đệ tử hạch tâm của Thiên Âm Môn được nữa.

- Được rồi. Ngươi ra ngoài đi, về sau không có chuyện gì thì đừng đến gặp ta.

Tô Thanh Như khôi phục giọng nói bình thản, lại chạm vào dây cung đàn cổ.

- Vâng, đại tiểu thư…

Hương Tuệ cắn cắn môi, trong mắt hiện ra một tia ảm đạm, chậm rãi lui ra ngoài.

Phía bắc kinh sư Đại Chu, trong Yến Sơn.

Tiến vào hơn ba trăm dặm trong Yến Sơn, dưới một sườn núi nhỏ có một cái sơn động nhỏ miễn cưỡng có thể chứa ba bốn người ở. Dương Thạc và hai tiểu thị nữ Hồng Phi Lục Thúy liền dừng chân ở trong sơn động nhỏ này.

Tiến vào Yến Sơn đã ba ngày.

Ba người xâm nhập Yến Sơn không phải là đi bộ hành tẩu.

Đại Lâm Nhi đưa cho Dương Thạc con Hỏa La Phiên Sơn Thú kia, sau khi Dương Thạc rời khỏi kinh sư cũng đã mang ra ngoài. Hỏa La Phiên Sơn Thú này cao thước tám, thân thể hùng tráng, cho dù có chở một binh sĩ toàn thân mặc thiết giáp thì cũng có thể đi lại tự nhiên giữa núi rừng.


Một binh sĩ mặc thiết giáp ít nhất cũng phải nặng ba bốn trăm cân. Dương Thạc và Hồng Phi Lục Thúy mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, dáng người Dương Thạc thon dài cũng không quá một trăm lăm mươi cân, Hồng Phi Lục Thúy càng chưa đủ trăm cân. Ba người cưỡi lên Hỏa La Phiên Sơn Thú này, để nó đi lại trong Yến Sơn, chỉ một ngày đã đi được ba trăm dặm đến đây.

Tùy tiện tìm một sơn động, ba người Dương Thạc liền nghỉ ngơi ở đây.

Dương Thạc đặt Huyền Ưng Đoạn Trảo ở chỗ cửa động, để Huyền Ưng Đoạn Trảo tản mát ra uy thế khiến mãnh thú dị thú phụ cận không dám tiến gần.

Bọn hắn đã nghỉ ngơi trong sơn động này hai ngày.

Nói bọn hắn đang nghỉ ngơi chẳng bằng nói là đang tu luyện!

Dương Thạc khoanh chân ngồi trong sơn động, đang tu luyện công pháp Thông Khiếu do đại sư Dũng Tín truyền thừa.

- Công pháp Thông Khiếu này là loại pháp môn lợi dụng thổ nạp hô hấp, cơ bắp hoạt động để chậm rãi rèn luyện khiếu huyệt, cuối cùng đả thông khiếu huyệt. Lại nói tiếp, nó và pháp môn của Huyền Ưng là thổ tức rồi đả thông âm khiếu có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu…

Đả thông khiếu huyệt có hai cách.

Cách của võ giả Đại Chu chính là dùng chân khí trùng kích, để chân khí không ngừng ma sát rèn luyện rồi đả thông khiếu huyệt. Đây coi như là dùng ngoại lực để tôi luyện, đả thông khiếu huyệt rồi.

Mà cách của võ giả Ni La Quốc là thổ nạp hô hấp, vận chuyển cơ bắp, trực tiếp rèn luyện khiếu huyệt nên không cần dùng chân khí trùng kích mà cũng có thể đả thông khiếu huyệt. Cách hô hấp đả thông khiếu huyệt của pháp môn Huyền Ưng cũng chính là thông qua thổ nạp hô hấp để hoàn thành, rất giống cách của Ni La Quốc.

Chính bởi vì như thế, Dương Thạc đã nắm giữ pháp môn thổ tức của Huyền Ưng nên tu luyện Thông Khiếu cũng quen việc dễ làm.

- Dùng cách thổ nạp hô hấp vận chuyển cơ bắp này, toàn bộ khiếu huyệt bị khí huyết làm tắc nghẽn sẽ đều bị vò nát hấp thu, những khiếu huyệt đã bị tắc nghẽn của ta quả thật có thể dễ dàng đả thông. Công pháp Thông Khiếu này coi như là khắc chế Đại Chuyển Sinh Thuật rồi. Khó trách trăm năm trước tông sư Nho môn Vương Chấn muốn đi đến Đại Lâm Tự, cầu lấy ba bộ công pháp Dịch Cân, Phạt Tủy, Thông Khiếu này…


Tuy mới chỉ tu luyện hai ngày nhưng Dương Thạc đã cảm nhận được diệu dụng thần kỳ của công pháp Thông Khiếu.

- Hô… hít hà…

Hai mắt khép hờ, Dương Thạc khoanh chân ngồi xuống, miệng mũi mở ra, không ngừng hít thở không khí.

Ông…! Ông…!

Ông…! Ông…!

Ông…! Ông…!

Ông…! Ông…!

Lúc Dương Thạc hít thở, tu luyện công pháp Thông Khiếu thì trong thân thể hắn, mười sáu huyệt âm khiếu, mười sáu huyệt dương khiếu cũng bắt đầu ông ông cộng hưởng.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh….

Sau một khắc, ba mươi hai tiếng trầm đục liên tục truyền ra từ trong thân thể Dương Thạc.

Giờ phút này, mười sáu đại âm khiếu, mười sáu đại dương khiếu đã bị quán thông toàn bộ, những khí huyết làm huyệt khiếu tắc nghẽn cũng bị thân thể Dương Thạc hấp thu luyện hóa.

Dương Thạc nhanh chóng mở hai mắt ra, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra vẻ vui sướng.

- Độ phù hợp mười bốn phần quả nhiên không tầm thường. Huyệt khiếu của ta đã bị bế tắc, muốn đả thông còn khó hơn võ giả bình thường tu luyện gấp mấy lần. Hai ngày tu luyện này, ta đã đả thông toàn bộ mười sáu huyệt âm khiếu, mười sáu huyệt dương khiếu, xem như đã tiến vào Tôi Thể hậu kỳ. Tôi Thể sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ… hai ngày đã tăng vọt ba cấp rồi! Muốn đả thông một trăm năm mươi sáu huyệt âm khiếu dương khiếu, trở lại Luyện Khí trung kỳ cũng ở trong tầm tay thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận