- Giờ là mùa hẹ, bão trên biển rất nhiều, muốn đến Thiên Âm Môn e là không đơn giản…
Ẩn Giao Vương nghĩ.
- Thôi vậy, bản toạ đã sống 156 năm rồi, cũng không thiếu mấy tháng này, xuống đáy biển tiềm tu hai tháng, dùng dương khí dưới đó tôi luyện Giao Vương Kim Thân, đến mùa thu bão tan rồi đến Thiên Âm Môn cũng không muộn.
Ẩn Giao Vương nghĩ bụng.
Dưới đáy Đông Hải có một lượng lớn dương khí.
Số dương khí này ở dưới đáy biển sâu đến hàng nghìn vạn trượng, bị nước biển ép thành thể cố định.
Luận riêng về giá trị, số dương khí này còn dồi dào hơn Hoả Diệm Quả gấp chục, gấp trăm lần.
Với thực lực của Ẩn Giao Vương, chui xuống đáy biển dùng dương khí tôi luyện Giao Vương Kim Thân cũng không phải chuyện gì khó.
- Đi thôi!
Giao Vương Kim Thân không chần chừ nữa mà chui thẳng xuống nước.
- Đáng tiếc nói cho cùng thì dương khí dưới đáy biển này không bằng Huyết Tinh Thạch Nhũ, chỉ có thể bổ sung dương khí chứ không bổ sung được sức mạnh khí huyết…
Vừa bơi xuống đáy biển, Ẩn Giao Vương vừa nghĩ.
- Muốn ngưng luyện thành đệ nhất trùng Cửu Dương Chân Thân thì bắt buộc phải có Huyết Tinh Thạch Nhũ. Nếu ta có một miếng Huyết Tinh Thạch Nhũ thì chắc chắn phải áp dụng cả biện pháp cứng lẫn mềm, đoạt được pháp quyết Cửu Dương Huyền Công đệ nhất trùng từ tiểu tử Dương Thạc kia. Đến lúc đó, luyện thành đệ nhất trùng Cửu Dương Chân Thân, Giao Vương Kim Thân của ta sẽ không sợ lôi đình nữa, muốn vượt qua bão tố đến Thiên Âm Môn tự nhiên sẽ vô cùng đơn giản…Chứ không đến nỗi như bây giờ bị lôi đình đánh phải là run rẩy.
Ẩn Giao Vương nghĩ.
- Ta nuốt viên Huyết Tinh Thạch Nhũ, liên tục cung cấp năng lượng khí huyết cho ta tu luyện. Cứ thế bảy bảy bốn chín ngày là sẽ ngưng luyện thành đệ nhất trùng Cửu Dương Chân Thân, chắc sẽ không gặp phải khó khăn gì…
Trong không gian Thập Phương Cà Sa, Dương Thạc đang ngồi tĩnh tại.
Tu luyện theo pháp môn Cửu Dương Huyền Công đệ nhất trùng, năng lượng khí huyết của Huyết Tinh Thạch Nhũ không ngừng toả ra dung nhập vào cơ thể Dương Thạc.
Nói chính xác hơn là dung nhập vào Thuần Dương Kim Thân của Dương Thạc.
Cửu Dương Huyền Công vốn là công pháp của Nê La Quốc, Cửu Dương Chân Thân luyện thành có cơ sở là thân thể của võ giả.
Nhưng bộ công pháp Dương Thạc tu luyện bây giờ lại lấy Thuần Dương Kim Thân làm cơ sở, ngưng tụ Cửu Dương Chân Thân, cũng giống như Giao Vương Kim Thân của Ẩn Giao Vương vậy, đều là thay đổi một chút pháp môn tu luyện vốn có.
- Cửu Dương Huyền Công đệ nhất trùng chân thân nguyên bản là Khí Huyết Chân Thân, sau khi ngưng tụ thành, khí huyết vượng gần như không thể đánh tan. Giờ ta ngưng tụ Chân Khí Chân Thân, sau khi thành công không biết sẽ có hiệu quả đặc biệt gì…Nếu cũng như Khí Huyết Chân Thân không bị đánh tan thì đệ nhất trùng Cửu Dương Chân Thân đúng là cường đại…
Dương Thạc nghĩ bụng.
Thuần Dương Kim Thân của Dương Thạc tuy cũng khá cứng cáp, thậm chí có thể là một tầng phòng ngự, chống đỡ được chân khí của kẻ địch, nhưng Thuần Dương Kim Thân thì vẫn còn quá yếu.
Đặc biệt là nếu thoát khỏi nhục thân quá xa thì sẽ bị vỡ tan. Bị ngoại lực tấn công cũng sẽ vỡ tan.
Giống như Đại Thiên Âm Chưởng của Tô Quân Ninh, đánh ra là Thuần Dương Kim Thân của Dương Thạc bị tan tành, trên dòng Nộ Giang, tiếng nước sông chảy cũng đánh tan Thuần Dương Kim Thân của hắn chứ đừng nói đến sấm chớp.
Nếu sau khi ngưng thành đệ nhất trùng Cửu Dương Chân Thân mà có thể bất tử bất diệt, kim thân, thần hồn không bị đánh tan thì khả năng sinh tồn của Thuần Dương Kim Thân được nâng cao vượt bậc. Trong một số hoàn cảnh nguy hiểm quyết đấu với kẻ địch, Thuần Dương Kim Thân bất tử bất diệt của Dương Thạc sẽ chiếm ưu thế lớn…
- Mọi thứ phải đợi bảy bảy bốn chín ngày sau ngưng thành đệ nhất trùng Cửu Dương Chân Thân rồi nói! Đến lúc đó có công hiệu thế nào sẽ biết ngay thôi.
Dương Thạc nghĩ bụng rồi tiếp tục tiềm tu.
Cách Dương Thạc không xa, Tô Quân Ninh cũng ngồi khoanh chân, nhắm mắt tiềm tu.
Một ngày, hai ngày…
Mười mấy ngày sau, hai người cứ tiềm tu trong không gian này. Ẩn Giao Vương cũng không tới làm phiền, điều này khiến Dương Thạc rất ngạc nhiên.
Điều Dương Thạc không biết đó là Ẩn Giao Vương điều khiển Giao Vương Kim Thân chui xuống đáy biển đến chỗ dương khí để tôi luyện kim thân, đợi hai tháng sau khi bão biển bớt đi sẽ tới Thiên Âm Môn…
Tiềm tu mười lăm ngày thì Dương Thạc mở mắt.
Phù…
Hắn thở ra một hơi dài, một tay chống đất đứng dậy.
Rắc rắc! Truyện được tại
Tiếng xương cốt ma xát vang lên.
Mười mấy ngày không vận động, ngay cả khi Dương Thạc khí huyết vượng như thế cũng không khỏi thấy cứng đờ người.
Khẽ cử động người, Dương Thạc cảm nhận được mười mấy ngày nay không chỉ Thuần Dương Kim Thân dung nhập một lượng lớn năng lượng khí huyết, trong nhục thân của hắn cũng có không ít. Khí huyết của Dương Thạc lúc trước có thể sánh bằng cường giả Luyện Khí đỉnh phong, giờ có lẽ bằng với cao thủ Võ Sư cao giới rồi.
Ngoài ra 748 âm khiếu và dương khiếu đều cộng hưởng.
Có lẽ không lâu nữa thì những huyệt khiếu này đều sẽ được đả thông, Dương Thạc sẽ chính thức trở thành Luyện Khí đỉnh phong.
Sau khi hoạt động cho thư giãn gân cốt, Dương Thạc đột nhiên đứng đó, nhắm mắt lại, ruột trong bụng chuyển động, phát ra những tiếng ục ục.
Mười mấy ngày không ăn gì, cho dù Dương Thạc có Huyết Tinh Thạch Nhũ cung cấp khí huyết thì cũng không có cảm giác đói, nhưng dạ dày không co bóp, không tiết dịch vị lâu dài cũng không tốt.
Vì thế sau khi hoạt động tay chân, hắn cũng bắt đầu cho dạ dày với ruột hoạt động.
Ục ục!
Mới hoạt động được một lát thì bỗng nhiên có tiếng ục ục từ chỗ khác truyền tới.
Dương Thạc khựng người, quay lại thì thấy Tô Quân Ninh không biết đã đứng dậy từ bao giờ, cũng đang hoạt động dạ dày giống hắn.
Dáng người Tô Quân Ninh nhỏ nhắn, tuy là Võ Tôn, khí huyết cường đại nhưng nhìn vẫn chỉ là một tiểu cô nương. Tô Quân Ninh đanh mặt đứng đó, bụng kêu ục ục, bộ dạng như bị chịu ấm ức, không được ăn no khiến Dương Thạc cảm thấy buồn cười.
- Dương Thạc, ngươi nhìn cái gì?
Dương Thạc nhìn Tô Quân Ninh, Tô Quân Ninh đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén bắn tới, lạnh lùng quát.
- Không có gì.
Dương Thạc cười cười.
- Ta nhớ tới Tiểu Hoạch. Hồi đó ở phủ Trấn Quốc Công nàng ấy xuống bếp lấy đồ ăn cho ta, đánh vỡ một cái bát bị phạt không được ăn bữa tối. Nhưng nàng ấy không nói với ta, tối hôm đó bụng nàng ấy cũng phát ra âm thanh như vậy…
Dương Thạc nhắm hờ mắt như đang hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó.
- Sau đó thì sao?
Nghe Dương Thạc nhắc đến chuyện của tiểu sư muội, Tô Quân Ninh chớp mắt, vẻ lạnh lùng biến mất, có chút hiếu kỳ hỏi.
- Sau đó, ta đưa nàng ấy đến Yên Sơn, mất mộ giờ mới săn được một con thỏ rừng, rồi cùng nhau nướng lên ăn.
Dương Thạc cười nói.
- Đáng tiếc hồi đó ta chỉ là Tôi Thể sơ giới, là đại phế vật trong phủ Trấn Quốc Công, căn bản không dám phản kháng. Hồi đó ta đã thề, liều mạng tu luyện để Tiểu Hoạch không bị ức hiếp nữa. Nếu còn kẻ nào dám phạt không cho nàng ăn cơm ta sẽ đánh đến tận nhà bếp giết đám cẩu nô coi thường người khác ấy!
Ánh mắt Dương Thạc trở nên sắc lẹm.
Nhưng Tô Quân Ninh không chú ý tới điều đó, hơi cúi đầu lầm bầm:
- Thịt thỏ nướng…không biết mùi vị thế nào…
- Cô từ nhỏ đã lớn lên với toàn cao lương mỹ vị nên chắc không biết thịt thỏ nướng thế nào nhỉ?
Dương Thạc cười.
- Vừa hay khi tu luyện ta nghe thấy trong sơn cốc này có tiếng thỏ kêu, chắc là khi Phật tổ Nê La Quốc tạo ra không giang này đã thả một số động vật vào đây. Chúng ta ở đây cũng hơn chục ngày rồi, hãy khám phá thế giới này xem sao, thuận tiện săn vài con thỏ.
Dương Thạc nói.
Dương Thạc có Huyết Tinh Thạch Nhũ bổ sung khí huyết nhưng Tô Quân Ninh thì không có. Vì thế trong mười mấy ngày này sức mạnh khí huyết của cô vẫn luôn tiêu hao. Tuy một hai tháng cũng không đến nỗi khô cạn khí huyết nhưng bắt được vài con thorừng bổ sung khí huyết cũng tốt.
Nghe Phá Toái Chi Tâm mời mình cùng đi khám phá thế giới trong Thập Phương Cà Sa, Tô Quân Ninh khẽ cắn môi.
Cuối cùng Tô Quân Ninh gật đầu.
Vốn dĩ Tô Quân Ninh rất hận Dương Thạc, nếu không phải vì Tiểu Hoạch thì Tô Quân Ninh đã muốn ăn sống nuốt tươi Dương Thạc rồi. Vậy mà mười mấy ngày liền cô phải ở đây với hắn.
Đặc biệt là hai ngày nay Tô Quân Ninh đến kỳ, tâm tư mẫn cảm cực kỳ, trong đầu cũng có một vài suy nghĩ linh tinh. Vừa rồi Dương Thạc thoát khỏi trạng thái tiềm tu, không biết vì sao cô cũng đứng dậy theo. Đến khi Dương Thạc nhắc đến chuyện xưa của Tiểu Hoạch thì cảm xúc khẽ rung động…
Dương Thạc mời cùng khám phá thế giới này cô cũng không từ chối.
- Đi thôi!
Dương Thạc không phát hiện được chút tâm tư đó của Tô Quân Ninh, nói rồi ra khỏi sơn cốc trước.
Tô Quân Ninh tự nhiên sẽ đi theo.
Vùa ra khỏi sơn cốc thì thấy phía trước là một con sông nhỏ.
Không cần tới gần dòng sông Dương Thạc đã cảm nhận được rõ ràng dưới dòng sông này có một luồng áp lực cực lớn. Áp lực ấy đè lên người khiến toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh, giống như bị một siêu cấp cường giả nhìn vậy. Tuy áp lực còn thua xa Thượng Cổ Huyền Ưng và Hắc Hùng, nhưng cũng rất khủng bố. Ít nhất thì trước mặt Trình Ngọc, Tô Thanh Như, Dương Thạc đều không có cảm giác này…
Sau đó Dương Thạc lập tức nhìn thấy ở giữa dòng sông có một con dị thú cao hơn hai trượng, dài ba bốn trượng đang nằm.
Con quái thú này hình dạng rất giống cừu, chỉ là lông không dài, trên đầu cũng chỉ có một cái sừng dài, dưới chân không phải chân móng mà là bốn cái trảo thủ. Áp lực khủng bố kia chính là phát ra từ nó.
- Đó là…Giao?
Hai mắt Dương Thạc bỗng nhiên trố lên.
- Đó là nhục thân của Ẩn Giao Vương! Nhục thân của hắn lại ở trong Thập Phương Cà Sa… Hắn nhốt ta ở trong này lẽ nào không sợ Thuần Dương Kim Thân của ta suất khiếu chiếm nhục thân của hắn sao?
Dương Thạc suy nghĩ nhanh chóng, mắt chăm chăm nhìn nhục thân của Ẩn Giao Vương, tim đập thình thình…