Vô Tận Thần Công

- Lý Trung?

Thấy lão nhân khô gầy làm Dương Thạc nhíu mày.

Lão nhân khô gầy này không phải là ai khác, đúng là thúc thúc của quản gia trướng phòng Lý Nghĩa, lão nô của Trấn Quốc Công phủ, Lý Trung. Từ lúc Dương Thạc đánh bị thương quản gia trướng phòng Lý Nghĩa, chặt đứt gân tay, chân của gã, hắn biết chắc Lý Trung sẽ đi tìm hắn báo thù. Nhưng Dương Thạc không ngờ Lý Trung theo tới sâu trong Yến sơn.

Không cần tưởng tượng Dương Thạc cũng biết chắc chắn Lý Trung đuổi theo dấu vết của hắn, chuyên môn đến tìm hắn.

Bây giờ Lý Trung đứng ở đường dốc vách núi, cách ba, bốn trượng, mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thạc. Từ trên người Lý Trung toát ra khí thế cường đại, dù Dương Thạc đã vào tôi thể cao giai nhưng khi đối mặt lão thì cảm thấy hơi bị áp lực.

- Đỉnh tôi thể? Lý Trung này đã đả thông huyệt khiếu cuối cùng, đi vào cảnh giới đỉnh tôi thể sao?

Lấy tu vi hiện tại của Dương Thạc, cường giả tôi thể cao giai bình thường căn bản không thể khiến hắn thấy áp lực.

Rõ ràng là Lý Trung đã vào đỉnh tôi thể.

Vù vù vù vù!

Vù vù vù vù!

Khi Lý Trung tới thì trên đường núi lại vang mấy tiếng, năm tên đàn ông vạm vỡ có mặt.

Năm nam nhân này hoặc là nắm đoản nhẫn, hoặc là vác trường đao, có khi xách trường cung, lợi nỗ. Năm người bày thế hình quạt đứng cách sau lưng Lý Trung không xa, đứng chật một bên đường núi. Dương Thạc, Huyền Ưng ở vị trí vách núi một bên là vực thẳm, bên kia là đường dốc. Lúc trước có ngao khuyển, hiện tại có Lý Trung, năm gã đàn ông đều ở chỗ đường dốc này. Năm gã đàn ông và Lý Trung đứng đầy đường dốc, gần như chặn đứt đường lui của Dương Thạc.

- Thợ săn của Trấn Quốc Công phủ?

Dương Thạc thấy năm gã đàn ông vạm vỡ liền nhận ra họ chính là thợ săn của Trấn Quốc Công phủ.

Hiển nhiên Lý Trung lấy danh nghĩa đi săn dẫn năm tên thợ săn tiến vào Yến sơn.

Đầu tiên là Lý Trung khiến ngao khuyển nhảy lên vách núi công kích Dương Thạc, tiếp theo dẫn năm tên thợ săn lên theo, rõ ràng dùng việc công báo thù riêng!

- Ui, thủ đoạn thật độc ác!

Năm tên thợ săn đi tới sau lưng Lý Trung mới thấy một con ngao khuyển lúc trước lên núi xương đầu vỡ vụn, chết dưới chân Dương Thạc. Con ngao khuyển khác thì không biết đi đâu, hiển nhiên dữ nhiều lành ít. Năm tên thợ săn hút ngụm khí lạnh.

Mấy tên thợ săn nhìn Dương Thạc, ánh mắt tăng phần kiêng dè.

Dương Thạc cụp mắt xuống, không thèm nhìn đám người. Huyền Ưng thì bay lên trời cao ngàn thước, vừa nhìn đám người Lý Trung vừa xoay quanh. Truyện được tại

Lý Trung nhìn chằm chằm vào Dương Thạc, giọng điệu âm trầm:

- Các vị, tiểu súc sinh này giết hai ngao khuyển của Trấn Quốc Công phủ ta, ý định quấy nhiễu chúng ta đi săn. Thiếu hai con ngao khuyển thì chúng ta không bắt được mồi săn làm phu nhân vừa lòng, sau khi trở về chắc chắn chúng ta sẽ bị phu nhân trách phạt. Huống chi hai con ngao khuyển là loài chó thượng đẳng, một con ít nhất giá trị mười kim, hiện tại có hai con chết, chúng ta không đền nổi.

Lý Trung ra lệnh với năm tên thợ săn sau lưng mình:

- Các vị còn không mau ra tay bắt giữ tiểu súc sinh này?

Năm tên thợ săn mặc dù không chính mắt thấy Dương Thạc giết chết ngao khuyển, nhưng một con chết dưới chân hắn, họ biết là tình huống gì. Bây giờ Lý Trung kêu năm thợ săn bắt giữ Dương Thạc, bọn họ bản năng định ra tay.

Chính lúc này, Dương Thạc hét to:

- Lý Trung, con chó già nhà ngươi cũng mơ sai người bắt bổn thiếu gia?

Dương Thạc híp mắt chợt trợn to, hai luồng sáng bắn ra nhốt chặt Lý Trung.

- Hay cho con chó già này, ta là thiếu gia thứ tử của Dương gia Trấn Quốc Công phủ, là thứ người như ngươi có thể bắt giữ sao? Ngận tử Lý Nghĩa của ngươi lấy hạ phạm thượng, bị ta chặt đứt gân tay, gân chân, không lẽ ngươi muốn nối gót theo ngận tử của ngươi sao?

- Hừ, bởi vì bản thiếu gia giết hai con ngao khuyển là ngươi dám bắt giữ ta? Cho ngươi biết, cho dù hai con ngao khuyển này có hung mãnh hơn, dù quý giá hơn nữa cũng chỉ là hai con chó của Dương gia. Chó muốn cắn chủ sẽ bị giết ngay, đừnng ói là hai con ngao khuyển này, cho dù là Lý Trung ngươi chỉ là con chó già của Dương gia ta. Chó chỉ là chó, muốn sủa trước mặt bản thiếu gia sao? Lại còn dám ra lệnh cho thợ săn của Dương gia ta không lẽ con chó già nhà ngươi muốn xoay người làm chủ tử sao?

Dương Thạc liên tục phun lời lật ngược lại bản án.

- Ngươi!

Nghe Dương Thạc nói hàng loạt lời, người Lý Trung run lên, mặt lúc xanh lúc trắng.

Năm tên thợ săn cùng ngừng bước, liếc nhau, không đi tới tiếp.

Thiếu niên này lại là thứ tử thiếu gia của Trấn Quốc Công phủ? Vốn năm tên thợ săn gần như không tiếp xúc gì với thứ tử thiếu gia nên không nhận ra Dương Thạc, nhưng khi hắn nói thẳng ra thì năm tên hiểu ngay. Thiếu niên mười bốn, lăm tuổi trước mắt chính là Dương Thạc cắt đứt gân tay của quản gia trướng phòng Lý Nghĩa, có mối thù sâu nặng với Lý Trung.

Lý Trung và Dương Thạc có thù oán, mà năm tên thợ săn thì không có mối hận gì với hắn.

Dù lần này vào Yến sơn thì Lý Trung là thủ lĩnh dẫn đội, nhưng năm tên thợ săn không phải là thuộc hạ dưới tay của lão, không cần bán mạng cho lão.

Thấy năm tên thợ săn dừng bước, Lý Trung lớn tiếng trách mắng:

- Các vị, sao không mau ra tay bắt giữ tiểu súc sinh này!

Một tên thợ săn hừ lạnh một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Hừ! Lý Trung, ngận tử của ngươi bị thiếu gia Dương Thạc phế, ngươi và thiếu gia Dương Thạc có thù riêng thì tự mình báo đi, cần gì dính đến chúng ta?

Lý Trung nhíu mày, hung tợn trừng năm tên thợ săn:

- Các ngươi...!

- Tốt, tốt!

Lý Trung lạnh lùng cười:

- Các ngươi không ra tay chứ gì?. Cũng được, vậy thì để lão phu tự bắt giữ tiểu súc sinh này! Phu nhân đã sớm dặn dò là sau khi bắt giữ tiểu súc sinh thì mặc cho lão phu xử lý, nếu các vị không muốn nhúng tay thì hãy ngoan ngoãn đứng im như tượng đi!

Lý Trung nói xong liếc Dương Thạc, lắc người vọt tới trước mặt hắn.

Lý Trung cảm thấy dù Dương Thạc có lợi hại tới đâu, có thể dễ dàng bị thương ngận tử của lão nhưng cùn lắm chỉ là tôi thể cao giai. Giờ phút này, Lý Trung đã đột phá tới đỉnh tôi thể, muốn bắt Dương Thạc là chuyện cực kỳ đơn giản.

Dương Thạc thấy Lý Trung bay nhanh tới thì hơi nheo mắt lại.

Mẹ cả sai Lý Trung bắt giữ mình? Mặc lão xử lý?

Không ngờ mẹ cả tàn nhẫn đến mức này, tiếc rằng bà ta tưởng Lý Trung nho nhỏ có thể dễ dàng áp chế mình sao?

- Tiểu tử, ngoan ngoãn chịu trói đi, để lão phu cắt đứt gân tay, chân của ngươi, rồi đánh gãy tứ chi của ngươi ném xuống vách núi. Nếu may mắn thì nói không chừng ngươi còn có thể nhặt lại sinh mạng, nếu phản kháng thì lão phu sẽ thay phu nhân diệt ngươi ngay tại chỗ!

Huyền Ưng bay nhanh đi, chớp mắt đã tới trước mặt Dương Thạc.

- Ủa, đó là cái gì...?

Lý Trung bay tới cách Dương Thạc không xa thì khóe mắt liếc thấy sau lưng hắn có một tảng đá to, bên trên đặt một tinh thể màu đỏ. Trong tinh thể đỏ toát ra lực lượng khí huyết.

Người Lý Trung mạnh rung lên, gã không để ý tới việc bắt giữ Dương Thạc nữa, bật thốt:

- Huyết Tinh Thạch Nhũ!

- Không ngờ là Huyết Tinh Thạch Nhũ? Sao có thể... Sao ngươi có thể tìm được chí bảo này?

Mắt Lý Trung lóe tia sáng kỳ dị, khó tin nhìn Huyết Tinh Thạch Nhũ nằm trên tảng đá to.

Khi Lý Trung thốt lời thì lòng Dương Thạc chìm xuống.

"Con chó già này nhận ra Huyết Tinh Thạch Nhũ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui