Vô Tận Thần Công

Kết hợp với lời Dương Tử Mặc nói lúc trước, Dương Thạc lập tức hiểu ra tiểu cầu này hẳn là một kiện pháp khí thần hồn!

Có thể bảo vệ thần hồn, đồng thời cũng có thể tạo ra công kích thần hồn!

- Khá lắm Dương Tử Mặc!

Giờ phút này, trong lòng Dương Thạc đã ngưng trọng đến cực hạn.

- Lúc trước hắn có được Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm, công thủ đều tốt, chẳng qua còn nhược điểm thần hồn hơi yếu ớt. Nhưng hiện tại đạt được hạt châu nhỏ màu vàng nhạt này, Dương Tử Mặc dĩ nhiên đã không còn nhược điểm nào!

Giờ phút này, Dương Thạc cảm giác được Dương Tử Mặc này chính thức đã trở thành một tên địch nhân khó giải quyết.

Không có bất kỳ nhược điểm nào!

Tuy chiến đấu thời gian dài, Thần Long Liệt Khôn Đao của Dương Thạc cũng có thể tạo thành uy hiếp với Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp của hắn, Âm Sát Chân Thân Dương Thạc cũng có thể không ngừng xói mòn khí huyết của hắn.

Nhưng công kích cấp độ này đều không thể khiến Dương Tử Mặc chính thức bị thương trong khoảng thời gian ngắn. Có thể nói, hiện tại Dương Tử Mặc bù đắp phòng ngự thân hồn đã là không có sơ hở!

- Chết đi!

Chợt quát một tiếng, ba thanh Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm kia tạo thành Đạo Hoàng Kiếm khổng lồ dĩ nhiên đã vào trong tay Dương Tử Mặc.

Uỳnh!

Mạnh mẽ chém ra, hung hăng đánh lên người Dương Thạc!

Lúc này đây lại đến phiên Dương Thạc đần độn, căn bản không thể nào tránh né, phải trở thành mục tiêu sống cho Dương Tử Mặc.


Ầm!

Không hề lo lắng, thân thể Dương Thạc trong trạng thái ngây ngẩn bị Dương Tử Mặc bổ trúng một kiếm, trực tiếp bay ngược ra ngoài.

Thanh đại kiếm do 999 thanh Đạo Hoàng kiếm này tạo thành có sự sắc bén ít nhất đạt tới thần binh cấp bốn, thoáng cái đã chém lên Bắc Địa Uy Lực khải của Dương Thạc. Bắc Địa Uy Lực khải bị tổn thương rất lớn, vết thương bị chém ra sâu tới nửa tấc. Chỉ có điều Bắc Địa Uy Lực khải vô cùng nặng nề, dầy hơn một tấc, cũng không bị một kiếm này chém xuyên.

- Không chém rách sao?

Phòng ngự của áo giáp trên người Dương Thạc mạnh như vậy cũng khiến Dương Tử Mặc căn bản không ngờ nổi.

Dương Tử Mặc nhịn không được mà nhướng mày.

- Tiếp đi!

Quát khẽ một tiếng, Dương Tử Mặc lại khống chế Đạo Hoàng kiếm, tấn công tới Dương Thạc vừa bị đánh bay.

Nhưng...

Chính trong thời điểm này, hư không lập tức bị mở ra.

Cách phía sau thân thể Dương Thạc không xa, một khe hở hư không xuất hiện. Thân thể Dương Thạc mặc dù không có nửa phần ý thức nhưng do quán tính bị chém rơi bay ra nên thoáng một cái liền rơi vào bên trong cái khe này. Sau một khắc, cái khe hở hư vô lập tức khép kín lại.

Trong không gian của Thập Phương Ca Sa!

Khi Dương Tử Mặc đang muốn công kích chà đạp thân thể của Dương Thạc thì không gian của Thập Phương Ca Sa lại bị xé mở, thu thân thể Dương Thạc đi vào!


- Làm sao có thể...

Dương Tử Mặc lập tức mở to hai mắt, căn bản không ngờ nổi Dương Thạc ở trạng thái này, rõ ràng thần hồn bị chặt đứt liên hệ với thân thể mà lại có thể điều khiển không gian của Thập Phương Ca Sa.

Ô...ô...ông!

Chẳng qua hắn chỉ sững sờ một chút thì một luồng sóng âm bỗng nhiên đánh tới hắn.

Dương Địch lại một lần nữa phát động công kích bằn Thần âm!

- Hừ...

Lúc này công kích bằng Thần âm của Dương Địch đánh lên người Dương Tử Mặc, khiến thân thể hắn chấn động rõ ràng.

Ánh sáng trong đôi mắt hắn cũng ảm đạm đi nhanh chóng trong một thoáng, mặc dù không bị sa vào trạng thái ngây ngẩn nhưng rõ là công kích Thần âm của Dương Địch vẫn sinh ra tổn thương với thần hồn của Dương Tử Mặc.

Phòng ngự hình cầu màu vàng nhạt của thần hồn kia cũng không phải hoàn mỹ vô khuyết đâu!

- Dương Địch!

Lúc này công kích Thần âm của Dương Địch tùy gây tổn thương tới Dương Tử Mặc nhưng cũng không phải là tổn thương thực chất.

Dương Tử Mặc bỗng nhiên quay đầu lại, hai mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Dương Địch.


- Tiểu tiện nhân vong ân phụ nghĩa. Rốt cục người nào đưa người tới Thiên Âm môn hả? Nếu mẫu thân đại nhân không đem ngươi vào Thiên Âm môn, ngươi lấy đâu ra bản lĩnh ngày nay? Ta đã từng nói với phụ thân từ trước, đám người võ đạo vạn năm của các ngươi đều là loại người bạc tình bạc nghĩa, không thể trông cậy được. Hôm nay xem ra quả nhiên là thế!

- Hôm nay ta sẽ chém giết kẻ ăn cây táo, rào cây sung ngươi, thanh lý môn hộ cho phủ Trấn Quốc Công ta!

Quát lên một tiếng, thân thể Dương Tử Mặc di động nhanh chóng, vọt về phía Dương Địch!

Trong mắt Dương Địch hiện ra vẻ bối rối.

Dù sao thì kinh nghiệm chiến đấu của nàng cũng quá ít!

Nếu đối mặt với Đại Tông Sư bình thường, dùng thực lực của Dương Địch thì ngược lại có thể ứng phó tương đối dễ dàng. Chỉ tiếc là Dương Tử Mặc vốn không phải cường giả Đại Tông Sư bình thường. Giờ phút này sức chiến đấu của Dương Tử Mặc thậm chí còn mạnh hơn Dương Thạc vài phần. Dù là Võ Thánh như Mạc Vân Cốc, chỉ sợ nếu đối chiến chính diện, Dương Tử Mặc cũng có thể chống chọi vững vàng.

Leng keng!

Trong lúc bối rối, Dương Địch chỉ có thể cố gắng trấn định tâm thần, lay động mạnh thần âm Linh Đang. nguồn TruyenFull.vn

- Dương Tử Mặc, ta là thị nữ của thiếu gia. Thiếu gia đã sớm đoạn tuyệt với phủ Trấn Quốc Công, ta cũng không phải là người của phủ Trấn Quốc Công, càng không có nửa phần quan hệ với các ngươi!

- Thanh lý môn hộ, trả hết nợ nần cũng không tính lên đầu ta được!

Vừa lay động Linh Đang, Dương Địch vừa kêu khẽ.

Ong ong!

Lại một luồng sóng âm công kích tới trước mặt Dương Tử Mặc.

Thân thể Dương Tử Mặc thoáng trì tệ một cái, lông mày hơi nhíu lại. Hiển nhiên gặp phải công kích Thần âm, thần hồn của hắn cũng đau đớn kịch liệt. Nhưng chỉ sau một khắc, tốc độ của Dương Tử Mặc không thay đổi, tiếp tục đánh tới Dương Địch.

- Tiểu tiện nhân, chết đi!

Mặt lộ vẻ dữ tợn, Đạo Hoàng kiếm của Dương Tử Mặc chém mạnh về hướng Dương Địch.


Keng!

Một tiếng va chạm vang lên!

Dương Địch bình yên vô sự!

Chỉ trong chớp mắt này, hư không mở ra. Một thân ảnh màu đen rất lớn xuất hiện trước mặt Dương Địch, hai cánh khổng lồ sau lưng mở ra, bao phủ lấy Dương Địch. Trên người bóng đen này dày đặc giáp đen. Đạo Hoàng kiếm của Dương Tử Mặc chém lên bóng người này không tạo thành tổn thương mảy may cho hắn, chỉ để lại một vết xước nhẹ trên áo giáp đen của hắn mà thôi.

- Dương Tử Mặc, ngươi tính hay thật. Thị nữ của ta mà cũng cần ngươi phải tới quản giáo sao?

Tiếng nói ồm ồm truyền ra từ miệng thân ảnh màu đen này.

- Đại Bằng Vương?

Đồng thời vào lúc nhìn thấy thân ảnh màu đen này, sắc mặt Dương Tử Mặc đại biến, lông tóc toàn thân dựng ngược lên, dường như gặp phải thứ gì đó cực kỳ khủng bố vậy.

Đại Bằng Kim Sí Vương là cường giả siêu cấp đương thời, còn có thể không khủng bố sao?

Dương Tử Mặc tuyệt đối không ngờ được Đại Bằng Kim Sí Vương lại có thể xuất hiện ở địa phương này!

- Lui!

Hắn hầu như không chút do dự, thân thể nhoáng lên, bỗng muốn rút lui.

Ầm!

Đạo Hoàng kiếm cực lớn kia dưới ý niệm khống chế của Dương Tử Mặc, hung hăng chém về phía thân ảnh màu đen kia, ý đồ ngăn cả Đại Bằng Kim Sí Vương một chút.

Bởi Dương Tử Mặc biết rõ, trước mặt cường giả tuyệt đỉnh đương thời như Đại Bằng Kim Sí Vương, mình dù có muốn xé mở hư không đào tẩu thì cũng đều khó khăn tới cực điểm. Nhất định phải ngăn cản Đại Bằng Kim Sí Vương này một thoáng, tranh thủ cho mình một chút xíu cơ hội thì mới có thể chạy thoát được...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận