Nhưng Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc vô cùng cứng rắn, dù Dương Tử Mặc tấn công bằng cách nào thì cũng không thể làm cho Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc bị thương được. Dương Tử Mặc đánh nhau với Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc hoàn toàn là phí công vô ích. Hơn thế nữa, thi thoảng hắn còn phải bị Dương Địch tấn công vào thần hồn nữa.
- Dương Thạc, ngươi ngoan độc lắm. Hừ, ta không giết được ngươi, nhưng cũng có thể giết quân sĩ Đại Chu của ngươi.
Bỗng nhiên, trong mắt Dương Tử Mặc hiện lên sự âm độc.
Vèo...o...o…!
Hắn căn bản không để ý đến Dương Thạc, mà trực tiếp quay sang tấn công Ngự Lâm quân của Đại Chu.
Dù Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc đuổi theo hắn thì cũng không phá được vòng phòng ngự của hắn.
Mà nhân cơ hội này, Dương Tử Mặc liền muốn giết chết Ngự Lâm quân Đại Chu.
Tổng cộng cấm quân Đại Chu mới có khoảng mười vạn người, Dương Tử Mặc giết chết bọn họ thì sẽ dễ dàng chiếm được kinh thành.
Có lẽ, Dương Thạc cũng giống hắn, đi giết Đại Thần quân.
Nhưng trong Đại Thần quân, chỉ tính riêng thuộc hạ của Mạc Vân Cốc cũng đã có tới 30 vạn người rồi. Mà đằng sau, Lạc Bằng còn thống lĩnh hơn mười vạn đại quân, cũng đã dẹp xong tỉnh Sơn Dương. Dù Dương Thạc đi giết Đại Thần quân, một người đổi một người, vậy khi mười vạn cấm quân bị giết hết thì kinh thành cũng bị phá, mà Đại Thần quân chết mười vạn người cũng không phải vấn đề quá lớn.
Vèo...o...o…! Vèo...o...o…!
Vèo...o...o…!
Hai trăm chín mươi bảy thanh tiểu Đạo Hoàng Kiếm bay đi nhanh, phập phập mấy tiếng, đã giết chết 200 quân sĩ của Ngự Lâm quân.
- Khốn kiếp! Dương Tử Mặc, ngươi không đánh thắng được ta liền đi đối phó những quân sĩ bình thường này sao?
Dương Thạc nhíu mày, thoáng cái đã hiểu rõ ý đồ của Dương Tử Mặc.
- Muốn giết quân sĩ bình thường sao, ngươi, vẫn không phải đối thủ của ta.
- Được rồi, xem ai giết nhanh hơn.
Xoẹt!
Dương Thạc nói xong, liền mở không gian trong Thập Phương Ca Sa.
Grào!
Bỗng nhiên vang lên một tiếng rồng ngâm.
Thân thể khổng lồ của Thần Long nhanh chóng bay ra ngoài, nhảy vào trong đám giặc cướp của Đại Thần quân. Thân thể nó lăn một vòng, lập tức đã khiến cho khoảng năm sáu trăm tên giặc cướp bị đè chết. Nó hất cái đuôi lên, lại có trăm tên cướp Đại Thần quân bị đánh bay ra ngoài. Tính về hiệu suất giết người thì nó còn nhanh hơn Dương Tử Mặc gấp mấy lần. - Thượng cổ Thần Long? Sao con thượng cổ Thần Long này đã ở trong tay ngươi rồi?
Thần Long vừa xuất hiện, Dương Tử Mặc lập tức trừng to hai mắt.
Hắn thật không ngờ, vốn con thượng cổ Thần Long xuất thế trong Yến Sơn kia, vậy mà đã rơi vào trong tay Dương Thạc. Hơn nữa, hình như nó còn rất nghe lời Dương Thạc, giống như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, gần như đã trở thành một sủng thú của Dương Thạc. Bạn đang xem tại - .
Trực tiếp giúp đỡ Dương Thạc, đối phó với những quân sĩ của Đại Thần quân.
Lúc này, ở đây, ngoại trừ một vạn kỵ binh Ngự Lâm quân Đại Chu còn có khoảng ba bốn vạn bại binh của Đại Thần quân nữa.
Mặc dù là bại binh nhưng với thực lực của Dương Tử Mặc thì hắn vẫn muốn thu nạp những tên này. Tuy mỗi tên bại binh này đều là giặc cướp, không tuân quân kỷ, nhưng sức chiến đấu của bọn chúng thì có thể so với đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Chu, có thể nói là một đội tinh binh.
Nếu biết cách dùng thì có thể phát huy được rất nhiều tác dụng.
Cho dù không thể khống chế bọn hắn, nhưng chia bọn hắn vào trong các quân đội khác của Đại Thần quân thì bọn hắn cũng không thể gây rối được, mà chỉ có thể bán mạng cho Đại Thần quân.
Vậy nên, Dương Tử Mặc tuyệt đối không muốn mất đi những tên bại binh này.
Oanh! Oanh! Oanh!
Thần Long xuất hiện, không cần cố gắng tấn công mà chỉ cần lăn lộn thân thể bên trong đám bại binh này cũng đã khiến cho vô số bại binh bị đè thành thịt nát rồi.
Giết người mà như cắt cỏ vậy.
So với tốc độ Dương Tử Mặc giết Ngự Lâm quân của Đại Chu thì còn nhanh gấp mấy lần.
Vốn Dương Tử Mặc nghĩ rằng, mình giết Ngự Lâm quân Đại Chu thì Dương Thạc cũng giống mình đi giết bại binh của Đại Thần quân. Tốc độ giết người của hai người tương đương nhau. Bởi vậy, Dương Tử Mặc tính, một tên bại binh đổi lấy một tinh binh của Đại Chu là chuyện rất đáng làm.
Nhưng Dương Tử Mặc không ngờ, Thần Long xuất hiện với tốc độ giết người rất nhanh, tính ra một tên tinh binh Ngự Lâm quân Đại Chu đổi được bảy tám tên giặc cướp. Với tình hình này, Dương Tử Mặc sợ rằng, dù giết hết Ngự Lâm quân thì đám giặc cướp cũng không còn một mống. Dương Tử Mặc chắc chắn không muốn tổn thất như vậy.
- Thần Long, giết nhanh lên một chút.
Lúc này, Dương Thạc vừa giết địch, vừa nói lớn với Thần Long.
Vèo...o...o! Vèo...o...o!
Vèo...o...o!
Lúc này, cửu dương chân thân của Dương Thạc đang sử dụng đạo hoàng kiếm. Mấy trăm thanh đạo hoàng kiếm nhỏ rung động, rồi bắn xuyên qua đầu của đám bại binh.
Phụt!
Một tay chém ra một chiêu Đại Nhiên Mộc đao pháp.
- Ha ha, tiểu gia, xem ta biểu diễn thần công biển lửa đây.
Thần Long cười ha hả, rồi há to miệng, lập tức, một luồng thần hoang nguyên lực bắn ra, nương theo Đại Nhiên Mộc đao khí mà đi. Luồng thần hoang nguyên lực này được Thái Dương Chân Hoả trên Đại Nhiên Mộc đao đốt cháy. Lập tức, "Phụt" một tiếng, bao phủ toàn bộ phạm vi mười trượng. Trong phạm vi này, những tên bại binh Đại Thần quân đều bị dính Thái Dương Chân Hoả, không ngừng kêu gào thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất… da tróc thịt bong.
Dưới một chiêu "thần công biển lửa" này của Dương Thạc cùng Thần Long, có hơn ngàn người đã bị chết.
Không kiêng sợ mà tàn sát.
Lúc trước, Dương Thạc không để Thần Long xuất hiện là vì hắn cần hấp thu Âm Sát khí để ngưng tụ Âm Sát chân thân.
Nhưng bây giờ, Âm Sát chân thân đã ngưng tụ xong nên không cần tự tay hắn giết người nữa. Với tình huống hiện tại, thả Thần Long ra để thay mình tàn sát những tên bại binh của Đại Thần quân này thì tất nhiên hiệu suất sẽ cao hơn không ít.
- Đồ súc sinh, ngươi giỏi lắm.
Sắc mặt Dương Tử Mặc vô cùng khó coi, cũng không đi giết những tên Ngự Lâm quân kia nữa, mà nhanh chóng di chuyển đến trước mặt Thần Long, vung lên Đạo hoàng kiếm chém về phía Thần Long.
- Tiểu gia, giúp ta ngăn cản tên ranh con này đi.
Thần Long nhìn thấy Dương Tử Mặc đánh về phía mình thì biến sắc.
Bảo nó đánh chó mù đường, giết chết những tên bại binh của Đại Thần quân thì không sao, nhưng phải đối mặt với sự tấn công của Dương Tử Mặc thì Thần Long này cũng hơi sợ.
Với cảnh giới võ đạo của nó hiện giờ mà đánh nhau với Dương Tử Mặc thì chỉ có thể làm mục tiêu sống cho Dương Tử Mặc đuổi giết mà thôi.
- Yên tâm đi, ta ngăn cản giúp ngươi.
Dương Thạc noi.
Vèo...o...o!
Dương Thạc di chuyển, nháy mắt đã đến trước mặt Thần Long.
Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!
Hầu hết đạo hoàng kiếm đều chém xuống cửu dương chân thân của Dương Thạc, chẳng qua, chỉ để lại vài vết xước nhẹ trên bề mặt mà thôi, chứ không tổn thương được Dương Thạc. Mà cửu dương chân thân vốn do thần hoang nguyên lực ngưng tụ mà thành, nên với loại vết thương nhẹ này thì chỉ cần Dương Thạc suy nghĩ một chút là có thể lập tức khôi phục, ngay cả vết xước trên áo giáp cũng không còn.