Mà bên cạnh, trên lưng một con Man Tượng khác mới là con trai con gái của A Cốt Đả.
Một người đàn ông cao khoảng tám thước, hình thể cân đối, trên người khá nhiều trang sức bằng xương cốt nhưng lại không thấy vướng víu. Tuy làn da ngăm đen nhưng lại có cảm giác đẹp tà dị.
Dù ở Đại Chu, cũng chỉ có loại hình như Dương Tử Mặc, Càn Minh Vũ mới có thể sánh bằng.
Người đàn ông này không có râu, nhìn không ra tuổi của hắn, chẳng qua, tối đa là hơn ba mươi tuổi mà thôi.
Trong ngực hắn ôm một cô gái.
Hơn hai mươi tuổi, làn da màu đồng, bóng loáng, gương mặt xinh đẹp, trên mặt có rất nhiều hình xăm hoa văn.
Cô gái này ăn mặc hở hang, nằm trong ngực người đàn ông kia, ẩn tình nhìn hắn.
Trên người hai người đều tản ra khí huyết mạnh mẽ… Vậy mà hai người này lại là hai cao thủ Võ Thánh trẻ tuổi.
Một nam một nữ này chính là con trai và con gái của A Cốt Đả.
Một đôi anh em ruột.
Một cái tay to của con trai A Cốt Đả đang nắn bóp ngực của cô em gái trong lòng mình.
Tây Nam Man tộc vốn là vùng thiếu văn hoá, anh em loạn luân với nhau cũng không coi là gì. Nhất là sau khi họ tiến vào trong Thập Vạn Đại Sơn, áp lực sinh tồn tăng cao nên không còn kiêng dè cái gì, huynh muội, tỷ đệ, thậm chí là cha mẹ con cái đều có thể phát sinh quan hệ nào đó.
- Cha, ngươi muốn ta cùng muội muội đi tấn công kinh thành Đại Chu sao?
Con trai A Cốt Đả từ trong rừng đi ra, hỏi.
- Đúng vậy. Đóa Tư, Đoá Mẫu, các ngươi cưỡi Thiên Ưng của Man tộc ta, chắc trong mười ngày là có thể đến kinh thành Đại Chu.
A Cốt Đả nói với con trai, con gái.
Đứa con Đoá Tư của A Cốt Đả, mỉm cười:
- Cũng được. Ta đã sớm muốn mở mang kiến thức về mỹ nhân kinh thành rồi.
- Còn có đàn ông Đại Chu nữa, không biết họ có cường tráng như huynh không đây.
Con gái Đoá Mẫu của A Cốt Đả vuốt ve lồng ngực trơn bóng của Đoá Tư, nói.
- Thử thì sẽ biết…
Đoá Tư mỉm cười, ẩn tình nhìn muội muội.
Sau đó, Đoá Tư chợt đưa tay vào miệng, huýt sáo một cái. Một lát sau, từ trong rừng rậm Thập Vạn Đại Sơn vang lên mấy tiếng phành phạch, rồi một con chim ưng khổng lồ xuất hiện. Đoá Tư ôm muội muội, cả người di động một chút, vậy mà đã nhảy lên lưng con chim ưng này. Ngay sau đó, hai huynh muội nhanh chóng bay về phía bắc.
Mấy ngàn dặm về phía nam kinh thành Đại Chu, trên bầu trời Đại Hành sơn.
Xoẹt!
Một âm thanh nho nhỏ vang lên, rồi một bóng người xuất hiện.
Đây chính là cửu dương chân thân của Dương Thạc.
- Không biết máu huyết của loại mãnh thú nào mới có độ phù hợp tương đối cao với những pháp khí của mình.
Dương Thạc nhìn thoáng qua Đại Hành sơn phía dưới, nhỏ giọng nói. Đại Hành sơn, ngọn núi nổi danh ở Đại Chu, đang hiện ra trước mắt Dương Thạc.
Đây không phải lần đầu tiên Dương Thạc tới ngọn núi này.
Chẳng qua, lần trước, Dương Thạc chỉ cưỡi Huyết Phi đi ngang qua đây, muốn nhanh chóng đến Nam Lâm Tự ở Huyền Di sơn, để có thể đục nước béo cò và kiếm được chút đồ tốt trước khi Nam Lâm tự bị diệt. Lúc đó, Dương Thạc cũng không để ý nhiều đến Đại Hành sơn.
Bây giờ, lại đến Đại Hành sơn lần nữa, Dương Thạc mới có thể quan sát kĩ càng một trong bốn ngọn núi lớn của Đại Chu.
Dưới ánh chiều tà, bóng núi hiện ra trước mặt Dương Thạc.
Hoàn toàn khác với Yến Sơn.
Yến Sơn là do các sườn núi thấp tạo thành dãy núi. Ở đó không có sơn mạch quá lớn.
Cho dù đứng ở thung lũng trung tâm núi, nơi có thi thể của thượng cổ Huyền Ưng và thượng cổ Hắc Hùng thì hai bên sườn núi cũng chỉ cao khoảng 200 – 300 trượng mà thôi, không được tính là ngọn núi hùng vĩ.
Mà Đại Hành sơn thì khác.
Tổng thể Đại Hành sơn chính là một ngọn núi dọc theo nam bắc, có cái sơn mạch dài mấy ngàn dặm.
Ngoại trừ phía ngoài thì sơn mạch này đã cao hơn tám trăm trượng, nơi cao nhất cũng phải 1300 trượng rồi. Ngoài dãy núi cao ngất này thì hai bên nó còn có một số ngọn núi cũng cao từ khoảng 500 trượng trở lên.
Núi nối núi tạo thành thung lũng, đặc biệt tĩnh mịch.
Bây giờ mới chỉ là hoàng hôn mà Dương Thạc đứng trên không trung của một lối vào thung lũng cũng đã cảm nhận rõ ràng được sự âm u nơi đây.
Dù là ban ngày thì chỉ sợ ở đây cũng sẽ không như Yến Sơn được chiếu sáng như vậy.
Thăm thẳm.
Đây chính cảm giác rõ rệt nhất của Dương Thạc khi đứng trong Đại Hành sơn.
- Khó trách Đại Hành sơn này được coi là nơi ẩn giấu tốt nhất. Lúc trước, hắc đạo nam bắc Thập Tam tỉnh Tổng Biều Bả Tử Mạc Vân Cốc cũng đã ở bên trong Đại Hành sơn. Mà hầu như những mãnh thú ác điểu có cảnh giới từ Đại Tông Sư trở lên cũng đều trốn đến đây.
Dương Thạc thầm nghĩ.
Đại Hành sơn chỉ cách kinh thành mấy ngàn dặm, có thể nói là gần kinh thành.
Nhưng chỗ này, nếu không phải nơi ở của bọn giặc cướp thì chính là nơi trú ẩn của mãnh thú dị thú. Có thể nói, đây là nơi mà Đại Chu không thể kiểm soát được.
- Mãnh thú nhiều là tốt nhất.
- Không biết máu của loại mãnh thú ác điểu nào có độ phù hợp cao với những pháp khí của mình.
Dương Thạc nhìn lướt qua xung quanh.
Quác quác quác!
Grào Grào Grào!
Bây giờ là lúc chạng vạng tối nên có không ít chim thú kêu to về tổ.
Phành phạch phành phạch! Truyện được tại
Dương Thạc bay lơ lửng giữa không trung, chỉ cách mặt đất mấy trăm trượng, mà phía dưới là một mảnh rừng rậm, nên hắn có thể nghe rõ ràng được tiếng chim thú gào rú.
Thậm chí còn có một số chim thú vỗ cánh phành phạch, bay sát qua bên người Dương Thạc.
- Chim mỏ to: dị thú cấp thấp, độ phù hợp với Thần Long Liệt Khôn đao: 30%, độ phù hợp với Bắc Địa Uy Lực giáp: 20%, độ phù hợp với Đạo hoàng kiếm: 10%, độ phù hợp với Thần Âm Ling Đang: 50%, bài xích với Thập Phương Ca Sa: 30%.
Dương Thạc chỉ nhìn thoáng qua những loài chim bay này thì trong đầu liền hiện ra độ phù hợp.
Không chỉ hiện lên độ phù hợp với ba pháp khí mạnh mẽ của Dương Thạc là Thần Long Liệt Khôn đao, Bắc Địa Uy Lực giáp, đạo hoàng kiếm, mà thậm chí còn hiện ra độ phù hợp với Thần Âm Linh Đang, Thập Phương Ca Sa nữa.
Một con dê là của mình, hai con dê cũng là của mình. Nếu đã đi một chuyến, vậy thì đều xem xét cho tất cả pháp khí của mình và Dương Địch luôn.
- Độ phù hợp cao nhất là với Thần Âm Linh Đang: 50% sao?
Dương Thạc nhíu mày.
Vèo…o…o!
Dương Thạc hơi di động, nháy mắt cả người đã đến trước mặt con chim mỏ to.
Một tay một bên đã nắm chặt con chim mỏ to trong tay.
Lúc này, Dương Thạc không sử dụng biến thân Huyền Ưng nhưng hắn mặc Thập Phương Ca Sa trên người nên vẫn có thể bay. Dù không có Thập Phương Ca Sa thì bản thân cửu dương chân thân cũng có thể bay.
Tốc độ còn nhanh hơn con chim mỏ to này mấy lần.
Con chim mỏ to này chỉ là loài chim bay có cảnh giới Luyện Khí nên rất dễ dàng bắt được nó.
Khi con chim mỏ to bị Dương Thạc bắt liền không ngừng kêu lên, rồi giãy giụa. Dương Thạc cũng không chần chừ, lập tức bóp chặt tay, thoáng cái đã bóp chết con chim này.
Độ phù hợp của Thần Âm Linh Đang với chim mỏ to là 50%.