Vô Tận Trùng Sinh

Đại sảnh Trương gia…

Đây là một nơi vô cùng xa hoa mỹ lệ. Đại sảnh này toàn bộ bàn ghế đều được làm từ một loại gỗ phát ra hương thơm dịu nhẹ. Không chỉ vậy, bàn ghế lại được khảm nạm rất nhiều các loại bảo thạch quý hiếm.

Trên bàn bày lấy một bộ chuyên chén bằng vàng ròng nạm kim cương. Dưới ánh đèn, kim cương được khảm nạm phát ra những đạo ánh sáng lấp lánh hết sức mê người.

Trên tường của gian đại sảnh này được treo rất nhiều bức danh họa, thư pháp cổ…thậm chí cả bức tường cũng được dát một lớp vàng ròng.

Thềm nhà được trải một lớp lông thú trắng muốt tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với tường cùng ánh đèn.

Bên trong đây còn trưng bày rất nhiều những loại đồ vật có giá trị cao ví như một tượng thú to bằng đầu người điêu khắc từ phỉ thúy, các loại đồ cổ cách đây hàng trăm, ngàn năm…

Nếu như quy đổi ra giá trị tiền mặt, một gian đại sảnh này có thể nói là một con số thiên văn.

Ngồi lấy trong đại sảnh lúc này là ba đạo bóng người. Một lão nhân, một trung niên và một vị nam tử điển trai.

Ba người vốn đang ngồi im lặng không chút tiếng động, lúc này trung niên nhân đột nhiên cười phá lên nói:

“Ha ha…Lâm gia bọn họ lần này cổ phiếu rớt thê thảm.”

Nói đoạn, hắn còn không ngừng vỗ vai tên nam tử bên cạnh ra sức khích lệ đối phương.

“Lôi nhi, ngươi làm tốt lắm. Cũng coi như xả một ngụm ác khí cho Trương gia chúng ta.”

Nam tử điển trai kia ngoại trừ người thừa kế tương lai của Trương gia – Trương Lôi thì còn ai. Hắn lúc này hướng về phía lão giả, khuôn mặt mang theo chút lo lắng nói:

“Gia gia…chuyện này là Lôi nhi gây phiền phức cho ngươi.”

Lão nhân ngồi kia là phụ thân của Trương Nghị, gia gia của Trương Lôi, tại Trương gia này hắn chính là người có tiếng nói to nhất.

Sáng hôm nay, hắn đã phải bị Lâm gia Lâm Thiên Bá chỉ mặt gọi tên hủy bỏ toàn bộ hợp đồng hợp tác của hai gia tộc.

Đối với chuyện này, hắn cũng là vô cùng rầu rĩ. Dù sao hắn cùng với Lâm Chấn Thiên cũng là bằng hữu lâu năm.

Thế nhưng về chuyện này, hắn cũng không có bao nhiêu trách mắng Trương Lôi. Bởi lẽ về phía Lâm gia, bọn họ đối với việc đơn phương hủy bỏ hôn ước đã khiến cho Trương gia bọn hắn chịu nhiều tiếng cười của người khác.

Hiện tại Trương Lôi phá đám tiệc cưới của Lâm Thải Hân, đối với nàng thanh danh gây ra tổn hại, đây cũng coi như Lâm gia bọn họ tự rước lấy đi.

“Không có vấn đề gì. Chuyện này liền coi như vậy đi.”

Trương Lôi nhìn thấy sắc mặt gia gia cũng không có bao nhiêu quan tâm, hắn thở phào một hơi.


Mặc dù hiện tại phụ thân hắn đang nắm quyền làm chủ Trương gia, tương lai hắn cũng sẽ ngồi ở vị trí đó, thế nhưng nếu như làm cho vị gia gia này không vui, bản thân hắn liền sẽ không còn gì.

“Chuyện này cũng không thể trách chúng ta. Việc Lâm gia bọn họ hủy hôn trước khiến cho mặt mũi Trương gia tổn hại, hiện tại đây cũng coi như vãn hồi lại mà thôi.” Trương Nghị cười cười nói.

“Thế nhưng ta cũng là không ngờ a, tiểu nha đầu kia nhìn như thanh thuần, không nghĩ tới lại cũng có một mặt như vậy.” Trương Nghị cười lạnh nói tiếp.

Trương Lôi hiện tại cũng không có bao nhiêu khoái cảm trả thù. Người hắn căm thù hiện tại nhất không phải Lâm Thải Hân, không phải Lâm gia mà là một kẻ có tên Khương Thần.

Trước đây, khi Lâm gia hủy hôn, bản thân hắn ngay sau đó liền không chút kiêng nể muốn đi tìm Khương Thần gây phiền toái. Không nghĩ tới đối phương giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Lần gần nhất nghe tin tức của Khương Thần liền là thời điểm Lâm Thải Hân xảy ra tai nạn. Người này có đến bệnh viện một lần, thế nhưng sau đó lại bặt vô âm tín.

Trương Lôi đối với Khương Thần có thể nói là không đội trời chung. Không chỉ mang danh bị đối phương đội nón xanh mà còn nhiều lần bị đối phương dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình.

Đối với một kẻ tâm cao khí ngạo, luôn luôn được mọi người kính ngưỡng như Trương Lôi hắn, hắn làm sao có thể bỏ qua cho Khương Thần.

Đang lúc ba người ba thế hệ Trương gia còn đang bàn luận một chút chuyện công việc, bên ngoài đi vào một đoàn người đông đúc có già có trung tuổi thậm chí tiểu hài tử đều có.

“Đại ca.”

“Gia gia tốt, đại bá tốt, biểu ca tốt.”

“Gia chủ.”

“Đại bá.”

Liên tục những tiếng chào hỏi vang lên.

Đoàn người vừa mới đi vào toàn bộ đều là con cháu Trương gia kể cả lão niên lẫn hài tử.

Ba người Trương Nghị trong đại sảnh khuôn mặt hiện lên chút ngoài ý muốn. Tại sao hôm nay tất cả mọi người lại tới đây?

“Các ngươi? Làm sao lại tới đây?” Trương Nghị sau khi chào hỏi qua một lượt trưởng bối liền hướng về những người khác nói.

“Đại ca, chẳng phải là ngươi tập hợp tất cả tới đây hay sao? Ta còn tưởng là có chuyện gì đây.” Một vị trung niên nam tử hướng về Trương Nghị mỉm cười nói.

“Ta cho gọi? Ta không a.” Trương Nghị khuôn mặt có chút mộng bức.

Mọi người trong sảnh nghe thấy Trương Nghị nói vậy, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên vẻ khó hiểu.

Tất cả mọi người đều là người Trương gia thế nhưng phần lớn lại không ở Đế đô.


Cách đây vài ngày, từng người đều nhận được một cuộc gọi từ Đế đô của Trương Nghị nói rằng có chuyện lớn muốn thông báo cho nên tất cả mọi người không ngại phương xa vội vàng trở lại Đế đô.

Bởi vì xác nhận cuộc gọi này tới từ Đế đô đồng thời người gọi chính xác là giọng Trương Nghị vì vậy không một ai nghi ngờ, tất cả đều vội vàng trở lại Trương gia.

Hiện tại Trương Nghị một lời chối bỏ, bọn họ cảm thấy khó hiểu là điều đương nhiên. Chẳng lẽ lại có người giả giọng Trương Nghị trêu đùa bọn họ?

“Đại ca, xác thực không phải ngươi?” Một vị trung niên mỹ phụ cũng bước ra, khuôn mặt hồ nghi nói.

Trương Nghị lắc đầu nói:

“Trừ phi có chuyện lớn liên quan tới cả gia tộc, ta mới đánh động mọi người a. Hiện tại tất cả đều hết sức bình thường, ta làm sao đánh động mọi người đây?”

“Kì quái a, rõ ràng trong điện thoại chính là giọng nói của ngươi a.”

“Đúng a, ta cũng bởi vì nghe thấy giọng nói của ngươi nên mới vội vàng tập hợp mọi người tới đây.” Một vị lão giả, xét về bối phận liền là tứ thúc của Trương Nghị nói.

Giữa lúc ai nấy còn đang mang theo sắc mặt hồ nghi, đại sảnh vang lên một đạo thanh âm lạnh lùng:

“Là ta gọi các ngươi tới đây.”

“Ai?”

“Kẻ nào vừa lên tiếng?”

Nhận ra thanh âm có phần lạ lẫm, tất cả mọi người vội vàng hướng về phía đạo thanh âm kia nhìn tới.

Nơi kia đứng đó một vị thanh niên áo đen. Người này dáng người dong dỏng cao, làn da trắng mịn như thiếu nữ, khuôn mặt có nét xuất thần thế nhưng lại vô cùng lạnh lùng.

“Ngươi là ai?” Trương Nghị dẫn đầu tất cả mọi người hướng về phía thanh niên kia e dè hỏi.

Thời điểm này, bản thân hắn đột nhiên xuất hiện một cỗ dự cảm không lành. Người này làm sao có thể tập hợp tất cả mọi người Trương gia tới đây đây? Mà hắn gọi tất cả mọi người tới đây có mục đích gì?

“Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là ta tới đây để xóa sổ Trương gia trên Thiên Độ quốc.” Thanh niên kia lạnh lùng nói. Sâu trong ánh mắt là một đạo quang mang quỷ dị.

“Ha ha…ha ha ha.”

“Ha ha…hắn nói gì? Xóa sổ Trương gia?”


“Ha ha, cười chết ta, hắn nói hắn muốn xóa sổ Trương gia trên Thiên Độ quốc?”

Một nhà Trương gia nghe Khương Thần nói vậy, khuôn mặt khó hiểu chuyển sang chế giễu cùng khinh thường. Tất cả cùng ôm bụng cười.

“Đầu năm nay người điên xuất hiện thật nhiều.”

“Phải a.”

Xoẹt xoẹt xoẹt…

“A!!!”

“Không!!!”

Từng đạo thanh âm thét lên kinh hãi.

Những người vừa cười nhạo, mở lời khinh thường thanh niên kia, toàn bộ đầu lâu đều không hiểu thấu tách rời thân thể bay lên không trung.

Đến mức những tiếng thét kinh hãi kia đều là những người còn sống kêu lên.

Trong đại sảnh vốn tập hợp rất nhiều người thế nhưng hiện tại có thể đứng được chỉ còn hài tử cùng không quá năm người. Trong số đó không biết vô tình hay cố ý, một nhà Trương Nghị vẫn còn sống.

Những người còn sống thậm chí vẫn còn chưa chấp nhận hiện thực rằng người thân của bọn họ đã chết, lúc này ai nấy vẫn đứng sững sờ, hai mắt trợn trừng, miệng mở lớn.

Lúc này, chỉ còn Trương Nghị tỉnh táo. Hắn hướng về phía thanh niên trước cửa kia, thanh âm run run khẽ vang lên:

“Ngươi…ngươi ngươi là ai?”

Một trận thanh phong khẽ thổi qua, mái tóc của thanh niên kia vốn dĩ gọn gàng, lúc này biến dài. Ba ngàn tóc dài phiêu lãng trong gió, một nụ cười tàn khốc theo khóe miệng thanh niên cũng được vẽ lên.

Trương Lôi lúc này đang ngồi bên cạnh một nữ tử không đầu, đây là thân thể mẹ của hắn. Lúc trước nàng đứng ngay cạnh hắn, thậm chí thời điểm đầu lâu nàng bay lên, máu từ cổ còn bắn lên mặt của hắn.

Nhận thấy một luồng khí lạnh quét qua, Trương Lôi không tự chủ ngẩng đầu lên. Hắn sau khi nhìn thấy bộ dạng thanh niên đứng trước cửa chính, lập tức kinh thán:

“Ngươi là…ngươi…ngươi là Khương Thần?”

“Rất cảm ơn ngươi đã nhận ra ta.”

Không sai. Thanh niên vừa mới ra tay mạt sát phần lớn những tộc nhân dòng chính của Trương gia kia chính là Khương Thần.

“Không thể nào.” Trương Lôi bật dây: “Ngươi làm sao lại thay đổi lớn như vậy.”

Trương Lôi hiện tại trong lòng nói có bao nhiêu kinh đào hải lãng liền có bấy nhiêu kinh đào hải lãng.

Bộ dáng thanh niên trước mặt này hắn hoàn toàn không có chút liên hệ nào đối với cừu nhân kia. Thế nhưng nụ cười, mái tóc hắn làm sao lại giống như vậy?

Hiện tại một câu khẳng định của đối phương, Trương Lôi liền triệt để rơi vào câm lặng. Người này chính là Khương Thần.


“Khương tiểu hữu…ngươi tại sao lại tới đây? Tại sao hướng Trương gia bọn ta sát hại tộc nhân” Trương Nghị một bên cố nén bình tĩnh, nuốt một ngụm nước bọt khẽ hỏi.

Bản thân hắc lúc này cũng vô cùng run sợ trước thủ đoạn của đối phương.

Không chút dự báo, hơn chục đầu người cứ thế sinh sinh bị cắt đứt. Đối phương chẳng lẽ là võ giả?

Hiện tại đã có đôi phần trấn tĩnh, Trương Nghị muốn kéo dài thời gian gọi người tới. Trương gia bọn hắn trong bóng tối cũng tụ tập rất nhiều võ giả. Nếu như có thể liên hệ dược với bọn họ, Khương Thần liền không có gì đáng ngại.

“Nếu như đoán ra ta là Khương Thần vậy thì hai người các ngươi phải là người rõ ràng nhất mục đích ta tới đây chứ? Không phải thế sao?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.

“Là vì Lâm gia?” Trương Lôi hai mắt chớp động, nuốt một ngụm nước bọt, khẽ nỉ non.

Khương Thần nhún vai không đáp. Hành động của hắn hiển nhiên là chấp nhận đáp án của Trương Lôi đưa ra.

Thời điểm này, từ bên ngoài chạy tới một đám người khí thế hung bạo, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên vẻ giận dữ.

“Kẻ nào cả gan dám tới Trương gia gây chuyện.”

Người lên tiếng là một vị lão giả tuổi tầm sáu mươi, trên người mặc một bộ y phục gọn gàng giống như đồng phục của một võ quán.

Theo sau lão giả này là hơn hai mươi võ giả có già có trẻ, tất cả đều là Nội cảnh.

Đám võ giả này đều là người mà Trương gia thuê tới. Bình thường bọn họ đều ở phụ cân Trương gia trang viên âm thầm thủ hộ lấy mảnh đất này.

Vừa rồi, sau khi nhận được tin báo từ Trương Nghị, lão giả sáu mươi tuổi kia cũng chính là đầu lĩnh của đám võ giả đã âm thầm dẫn theo mọi người tức tốc tiến tới.

Nhìn thấy tràng cảnh đại sảnh Trương gia hiện tại, hơn hai mươi võ giả ruột gan có chút cồn cào buồn nôn.

Bọn họ bình thường đều sẽ giết người thế nhưng thủ đoạn thường thường sẽ là đánh nội lực của bản thân vào thân thể đối phương để nội lực tàn phá nội tạng kẻ địch, bọn họ đã bao giờ nhìn thấy tràng cảnh huyết tinh tàn bạo đến vậy.

Xác người nằm la liệt, đầu lâu lăn lóc tứ phía, máu chảy thành dòng.

Võ giả tới chưa nóng chỗ, phía sau bọn họ lại lục tục kéo đến một đám binh lính đặc chủng. Tất cả đều mang theo khiên chắn, mặc vào áo giáp chống đạn, trên tay mỗi người đều mang theo vũ khí nóng.

Lính đặc chủng này đều được Trương gia nuôi trong bí mật.

Theo luật pháp của Thiên Độ quốc, mỗi một gia tộc đều không được phép trang bị binh lính cho mình, thế nhưng Trương gia bằng vào quan hệ cá nhân vẫn đào móc được một số lượng nhỏ lính đặc chủng trong quân đội để nuôi trong nhà.

Đám người này chính là vừa mới từ dưới mật thất gần đại sảnh này chạy đi lên cứu viện.

Nhìn thấy viện binh đến, Trương Nghị sắc mặt hòa hoãn hơn mấy phần. Hắn hướng về phía Khương Thần cười lạnh nói:

“Tiểu tử, dám giết người Trương gia, hôm nay ta liền khiến cho ngươi sống không bằng chết.”

Trước đe dọa của Trương Nghị, Khương Thần chỉ cười nhạt hướng về phía đám người đằng sau, lạnh lùng nói:

“Khương mỗ hôm nay đại khai sát giới, ai không liên quan mời rời đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận