Vô Tận Trùng Sinh



***

“Vị đại ca này, cảm ơn ngươi lúc nãy đã đánh ngã tên cướp.”

Sau lưng Khương Thần vang lên một thanh âm thanh thúy, nhẹ nhàng. Hắn quay đầu lại, phát hiện ra chính là mẹ con hai người vừa rồi mới bị giật đồ, chỉ khẽ gật đầu, dường như không để ý chuyện đó lắm, lại quay đi tiếp tục đi đường.

“Ngươi mới đến Lữ Hành trấn lần đầu sao?” Vị thiếu nữ kia dắt theo người mẹ, trên tay vết thương đã được cầm máu, có vẻ như không sâu lắm, nói.

“Cũng có thể coi như vậy.”Khương Thần lạnh nhạt nói. Trong quá khứ, hắn từng đến đây nhiều lần, tuy nhiên, một thế hiện tại, hắn quả thật chính là lần đầu đặt chân tới đây, mọi thứ vừa lạ vừa quen.

“ Hai mẹ con ta cũng tới đây du lịch lần đầu, rất lạ lẫm, chi bằng chúng ta đi cùng nhau, cũng có thể chiếu cố nhau, chúng ta cũng rất sợ gặp phải tình cảnh vừa rồi.”Vị mỹ phụ kia nhẹ nhàng nói, có lẽ vì bảo dưỡng dung nhan cùng vóc dáng tốt, lúc này nhìn nàng mới chỉ hai tám, ba mươi tuổi. Theo nàng con mắt tinh đời quan sát, thanh niên kì lạ này toát ra một chút khí chất thượng vị giả, một loại khí chất khiến cho người ta kính sợ, đồng thời khiến cho người khác nhìn vào có thể tin tưởng hắn không một chút nghi ngờ.

Khương Thần lúc này mới quay lại, hắn nhìn kĩ vị thiếu nữ này cùng mẹ của nàng, vị thiếu nữ này mặc áo cộc tay, quần thô bóp ống, đi giày thể thao, nhìn qua mười phần năng động. Còn mỹ phụ xinh đẹp, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, có lẽ sợ hãi từ vết thương tên tiểu thâu gây ra.

“Ngươi nói xem, chúng ta không quen biết, tại sao phải đi cùng các ngươi.”Khương Thần hờ hững nói, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn cả hai người.

Thiếu nữ nọ sững sờ, đối với trường hợp này, nàng nghĩ, bất kì một vị nam tử nào cũng đều sẵn sàng giúp đỡ, đặc biệt nàng cũng được coi là xinh đẹp, dễ thương. Nhưng nam tử với lối ăn mặc đầu tóc kì lạ này dường như không theo lẽ thường ra bài.


“Chỉ là đi cùng nhau sẽ tốt chiếu cố nhau hơn, dù sao chúng ta cũng mới lần đầu đến đây, giới thiệu một chút, ta tên Lâm Hinh Nhi, đây là mẹ ta, chúng ta tới từ Đế đô.” Vị thiếu nữ này cười nhẹ nhàng nói, không vì Khương Thần hờ hững lạnh nhạt mà lạnh nhạt ngược lại với hắn.

Khương Thần nghiêng đầu, một thoáng suy ngẫm, nói: “Ngươi là người Lâm gia Đế đô?”

Thiếu nữ tên Lâm Hinh Nhi kia gật đầu, nở một nụ cười hòa nhã, nàng cũng đoán được, thanh niên kì lạ này sẽ hỏi lại nàng có phải hay không là người Lâm gia Đế đô. Phàm là người trong Thiên Độ quốc, mỗi khi nghe tới họ Lâm tới từ Đế đô, chắc chắn sẽ liên tưởng tới Lâm gia mà hỏi lại.

Nhưng nàng không biết, hắn quan tâm đến họ Lâm này chỉ bởi vì một nữ tử tên Lâm Thải Hân.

“Đúng vậy, Lâm gia Đế đô, ta cùng mẹ đến đây du lịch một tuần, nhưng vì sợ phiền phức nên không mang theo vệ sĩ.” Lâm Hinh Nhi giải thích.

Khương Thần gật gù, nếu là người Lâm gia, hắn có thể cân nhắc một chút, coi như vì Lâm Thải Hân, cũng không biết hai người này với nàng có quan hệ thân thiết không, dù sao trong quá khứ hắn cũng chưa từng gặp bao giờ.

“Ngươi với Lâm Thải Hân là gì?”

“Ngươi biết Thải Hân tỷ? Nàng là biểu tỷ của ta, cha ta với cha nàng là thân huynh đệ.”Lâm Hinh Nhi ngạc nhiên hỏi, theo nàng biết, Lâm Thải Hân ngoại trừ lần đó bị tai nạn trên đường đi du học, còn lại cực kì ít khi ra khỏi Đế đô. Khương Thần người này nhìn qua cũng không phải người Đế đô, tại sao lại biết Lâm Thải Hân đâu.

Chẳng lẽ lại quen biết Lâm Thải Hân trong số ít lần ra khỏi Đế đô đi dã ngoại của nàng.

“Nàng là bằng hữu của ta.”Khương Thần gật đầu.


“Ngươi là bằng hữu của Thải Hân sao? Nếu ta đoán không lầm, ngươi là Khương Thần?” Ngoài ý muốn, vị mỹ phụ xinh đẹp kia ngạc nhiên nói, ánh mắt nhìn Khương Thần có ý dò xét, giống như trưởng bối nhìn con cháu mình. Trước đây, nàng chưa từng nghe nói Lâm Thải Hân có bằng hữu là nam, ngoại trừ từ lần tai nạn kia về, có một vị nam bằng hữu tên Khương Thần. Hiện tại, thanh niên kì lạ này tự xưng là bằng hữu của Lâm Thải Hân, nàng bất giác mới hỏi ngược lại.

Khương Thần khuôn mặt hiếm khi hiện ra sự kinh ngạc, mỹ phụ xinh đẹp này lại biết tên mình. Tính toán có lẽ là biết được thông qua Lâm Thải Hân đi.

“Xem ra là Thải Hân nói với ngươi đi.” Hắn gật đầu, cũng thừa nhận mình là Khương Thần.

“Mẹ, Khương Thần là người nào?”Lâm Hinh Nhi khuôn mặt hiện lên vẻ mơ hồ. Nàng lúc trước tại Lâm gia trang viên, cũng là nhà của Lâm Thiên Bá cũng đã từng một hai lần nghe thấy cái tên này, chỉ là ham vui không để ý.

Mĩ phụ kia gõ đầu nàng một cái, mắt phượng khẽ lườm: “Ngươi cả ngày ngoại trừ đi học liền là đi chơi, có bao giờ hỏi đến chuyện trong nhà, làm sao chuyện nhà Thải Hân ngươi có thể biết.”

Nói đoạn nàng bước lên trước nghiêng mắt nhìn Khương Thần rõ hơn một chút, sau đó gật gù. Trông hắn cũng thuận mắt, mặc dù có chút hơi không lễ phép, nhưng còn tốt hơn rất nhiều so với một số tên công tử ca ở Đế đô.

“Thải Hân kể rất nhiều về ngươi, cũng rất mong ngươi trở lại đất liền, nếu có dịp liền đi nhìn nàng một chút.”Mĩ phụ xinh đẹp quyến rũ này tên Vũ Linh, là người Vũ gia đồng thời, là cô cô của Vũ Manh, lúc trước cưới lão nhị Lâm gia cũng là một cuộc hôn nhân kinh tế. Tuy nhiên, khác một chút, nàng và lão nhị Lâm gia, có tình cảm với nhau từ trước, không như Lâm Thải Hân và Trương Lôi hiện tại.

Khương Thần khóe miệng khẽ vểnh lên, thái độ có chút nhu hòa, không còn bộ mặt cách người ngàn dặm như vừa rồi nữa, hắn nói: “Nếu như đã là người nhà Thải Hân, vậy liền đi cùng nhau đi, ta cũng sẽ bảo vệ hai người mấy ngày này.”

“Tốt quá rồi, Khương đại ca, rất vui được quen biết ngươi.”Lâm Hinh Nhi tươi cười, nếu là bằng hữu của Lâm Thải Hân, nàng gọi một tiếng đại ca cũng không phải không thể, bình thường tại gia tộc, nàng đối với Lâm Thải Hân thường thường sẽ cùng nhau đi ăn, hai người này giống nhau liền chính là hai cái ăn hàng, cùng cổ linh tinh quái, do vậy, không khó để thân thiết với nhau, mặc dù gia đình Lâm gia lão nhị đã dọn ra cách khá xa Lâm gia trang viên.


Khương Thần chỉ khẽ gật đầu. Được hắn làm vệ sĩ xem ra từ trước đến giờ cũng chỉ có Lâm Thải Hân có loại đãi ngộ này, nếu chuyện này truyền tới Đại Thiên Nguyên Giới, chắc chắn sẽ là một hồi bạo tạc. Đường đường là thiếu tộc trưởng Thánh tộc, đan sư phù sư hàng đầu Thánh giới lại đi làm vệ sĩ cho một phàm nhân.

“Chúng ta vừa đi vừa nói.”Vũ Linh mỉm cười từ tốn nói. Có lẽ nghe Lâm Thải Hân kể về Khương Thần nhiều, nàng cũng đối với hắn có thiện cảm, cộng thêm lúc nãy đã “Vô tình” đánh ngã tên cướp, cho nên lại càng thêm yên tâm về phẩm cách của hắn.

“Nghe Thải Hân nhà chúng ta kể, ngươi sống trên đảo từ lúc mười tuổi?”

Khương Thần gật đầu, dường như rất tiết kiệm lời nói, chỉ đáp: “Đúng vậy.”

“Oa, Khương đại ca, ngươi mười tuổi đã sống một mình trên đảo? Như vậy đây là lần đầu tiên ngươi tới đất liền?”Lâm Hinh Nhi tròn mặt thốt lên, nàng nghĩ lại, dường như mười tuổi nàng vẫn còn phải xem hoạt hình mới ăn được cơm a.

“Cũng có thể coi như vậy đi.”Khương Thần gật đầu. Bước chân có chút chậm lại vì hai người kia vừa đi vừa ngắm cảnh phố phường đông đúc.

Lâm Hinh Nhi khẽ che miệng người, đôi mắt có chút giảo hoạt nhìn Khương Thần, từ trong túi xách móc ra một chiếc điện thoại, đưa qua đưa lại trước mắt Khương Thần, ra vẻ thần thần bí bí nói: “Vậy Khương đại ca có biết đây là gì không?”

Nói đoạn lại ngửa cổ, bộ dáng ta đây chắc chắn ngươi sẽ không biết. Nhìn nàng lúc này có chút giống với Lâm Thải Hân lúc còn trên đảo. Khương Thần khẽ lắc đầu cười nhẹ, trong khi Vũ Linh che miệng, dường như bị bộ dáng này của Lâm Hinh Nhi chọc cười.

“ Hắc hắc, cái này gọi là điện thoại, ngươi hiện tại đứng ở đây có thể nói chuyện được với Thải Hân tỷ nha…có kinh ngạc hay không?”Lâm Hinh Nhi kiêu ngạo nói, cái cổ nghểnh cao như thiên nga, cuối cùng cũng có thứ có thể làm cho Khương Thần máy động. Nàng đang đợi hắn ngạc nhiên hỏi lại, hoặc là háo hức nhờ mượn mình gọi điện tới cho Lâm Thải Hân.

Tuy nhiên, nàng chắc chắn phải thất vọng. Khương Thần đối với tình cảnh này đâu còn lạ gì, nhớ lúc trước Lâm Thải Hân cũng hay bày trò như vậy. Hai tỷ muội này mặc dù không phải ruột thịt nhưng tính cách lại khá giống nhau.

“Ngươi cũng không cần bày mấy trò quỷ linh quái này với ta, ta cũng không phải người ngốc.”Khương Thần hờ hững nói.

“Đùa với ngươi đâu, không vui tí nào. Không nói chuyện với ngươi nữa.”Lâm Hinh Nhi phụng phịu, hai má phùng lên, bĩu môi. Bộ dáng khả ái, cộng thêm thân hình có chút thấp lùn, khiến cho người ta có cảm giác như muội muội nhà bên, thanh thuần đáng yêu. Mặc dù nói vậy, nhưng chỉ được một lúc, nàng lại huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời, hỏi rất nhiều câu hỏi ngớ ngẩn, một bộ hiếu kì bảo bảo, lại có chút ngốc manh.


Vũ Linh sau dặn dò Lâm Hinh Nhi dạo chơi xong phải dẫn Khương Thần về chỗ trọ, nói rồi, liền đi vào một tiệm quần áo có chút cổ kính gần đó.

“Khương đại ca, ngươi đói không, ta dẫn ngươi đi ăn nhé.”Lâm Hinh Nhi xoa xoa bụng, phùng má nói, nàng thấy có chút đói, từ sáng đến giờ chưa có gì vào bụng.

Khương Thần khẽ gật đầu, mặc dù hiện tại hắn có thể nhịn đói vài ngày cũng không có vấn đề gì, tuy nhiên, nếu có người mời hắn ăn, hắn cũng không ngại. Nhận được gật đầu đồng ý của Khương Thần, Lâm Hinh Nhi dường như rất phấn khích, nàng nhảy cà tưng đi trước, nhìn ngang nhìn ngửa tìm kiếm một quán ăn vỉa hè.

“Kia rồi, chúng ta tới đó đi, bình thường ở Đế đô, sẽ không có loại quán này, ta rất muốn một lần được ngồi ăn tại đây.”Lâm Hinh Nhi hai tay ôm hai má đỏ hồng, dường như càng thêm phấn khích. Khương Thần khẽ lắc đầu, loại tính cách quái dị này càng thêm giống Lâm Thải Hân, rõ ràng là đại tiểu thư danh gia vọng tộc, hết lần này đến lần khác, sở thích chính là tự hành bản thân, rảnh rỗi lại tham gia các hoạt động tình nguyện nặng nhọc.

“Nói mới nhớ, lần này định rủ Thải Hân tỷ đi cùng, không ngờ nửa đường xuất hiện tên Trương xấu xa đáng ghét, hắn lấy lí do hẹn Thải Hân tỷ đi chơi bồi đắp quan hệ, khiến cho Thiên Bá bá bá không cho đi chơi với ta.”Lâm Hinh Nhi lựa một chiếc ghế gỗ, ngồi xuống, vừa vân vê cằm, vừa phụng phịu càu nhàu.

Khương Thần khẽ âm trầm, không cần đoán cũng biết Trương xấu xa kia chính là Trương Lôi. Hắn nhớ, mỗi một thế trôi qua, đều là tên họ Trương này cản trở mình, luôn tỏ thái độ bề trên nhìn xuống. Những lần trùng sinh nào Khương Thần làm một phàm nhân, đều chỉ coi hắn như không khí, hoặc là nhẫn nhịn, hoặc là bỏ qua, cho đến khi sắp sửa rời đi thế giới này, đều tặng cho hắn một dao đi chầu Diêm Vương. Còn những thế trùng sinh nào có thể tu luyện, đều sẽ đánh cho hắn không dám xuất hiện trước mặt Lâm Thải Hân. Con hàng này động đến Khương ca coi như đen đủi, ngàn thế vạn thế đều bị Khương ca nhắm đến.

“Một thế này, nếu như ngươi không biết điều, ta không ngại cho ngươi đi dạo chơi Minh giới.”

Minh giới mà Khương Thần nhắc đến, không xa lạ, chính là mảnh thế giới mà Hồn tộc, Ma tộc, Quỷ tộc chiếm giữ.

Theo hắn biết, tại Minh Giới cùng Thần giới, mỗi thế giới đó đều là ba tộc minh hữu cùng chiếm giữ, tuy nhiên, chỉ là minh hữu trên phương diện chiến tranh, trên thực tế, mảnh đại lục tại hai thế giới đó đã bị các tộc chia nhỏ. Ví dụ như Minh giới, mảnh đại lục ba tộc chiếm đóng đã bị chia làm ba, mỗi tộc một mảnh đại lục, chứ không hề chung đụng nhau, đơn giản, các tộc trên không muốn huyết mạch bị pha tạp.

Đối với Minh Giới Hồn tộc, chủng tộc này lúc trước nắm giữ thần khí Phệ Hồn Phiên, vị Cổ Đế Hồn tộc đã sáng tạo ra một loại công pháp dùng thôn phệ linh hồn để lớn mạnh thực lực của bản thân, tuy nhiên, điều kiện lựa chọn linh hồn lại vô cùng khắt khe, đối với linh hồn tu sĩ, Hồn tộc sẽ không lựa chọn, bởi loại linh hồn đó bị nhiễm khí tức Thiên Phạt, đối với bọn họ, dùng phương pháp thôn phệ hồn phách tu luyện, vốn được cho là tà ác, nếu như dùng đến linh hồn của tu sĩ nữa, đến lúc độ kiếp, chắc chắn kiếp nạn so với tu sĩ bình thường sẽ khủng bố hơn rất nhiều. Hồn tộc sẽ lựa chọn linh hồn phàm nhân, đặc biệt, tại lúc phàm nhân vừa mới chạm tới điểm cuối cùng của sinh mệnh, sẽ có người tới đem linh hồn của họ đi. Vì để có nhiều linh hồn tinh khiết tu luyện, Hồn tộc cường giả đã tạo ra Uông Tử thành, Uông Tử thành này bao phủ bởi một loại trận pháp, có thể đánh xuyên hư không, xuyên qua giới bịch, hàng lâm thế giới khác. Loại trận pháp này lúc trước Hồn tộc không biết bằng phương pháp gì đã trao đổi được với Hư Không Thần Tộc. Từ đó, tại thế giới nào có phàm nhân, chắc chắn có sự xuất hiện của Uông Tử thành, Hồn tộc tộc nhân trong Uông Tử thành nắm giữ chức vụ sứ giả đều được giao cho một chiếc lệnh bài có thể lẻn qua giới bích ẩn nặc tung tích, thuận tiện cho việc thu thập linh hồn phàm nhân mỗi khi họ đi đến điểm cuối sinh mệnh. Đối với phàm nhân tại các tiểu thế giới biệt lập giống như Lam Hải tinh này, cái tên Uông Tử thành vô cùng xa lạ, thay vào đó họ truyền miệng gọi đó là Âm phủ, Âm giới...

Khương Thần lắc đầu bỏ Trương Lôi sang một bên, lâu rồi chưa nếm lại món ăn ở đây, hắn khẽ tặc lưỡi, cũng bắt đầu ăn. Mới chỉ ăn được nửa bát, đằng sau hai người vang lên thanh âm lanh lảnh, chanh chua: “Ai ôi, Lâm gia tiểu thư không ngờ lại ngồi đây ăn hàng, các ngươi coi kìa, lại còn ăn với một dã nam nhân.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận