Vô Thích



Không nói thêm bất cứ lời nào, Tông Chính Nhược Hàn kéo Vô Thích hướng vị trí cao nhất, chưa kịp ngồi xuống đã bị lời nói của Vô Thích ngăn lại: “Đây không phải là vị trí của hoàng hậu sao? Nàng ta đâu rồi, sao ta lại phải ngồi đây?”

Tông Chính Nhược Hàn vẫn chưa quên chuyện cũ, mặt còn giận hậm hực trả lời: “Nàng ta báo bệnh nên không đến được! Ngoại trừ thái hậu, nơi đây cũng chỉ có nàng là cao nhất trong hậu cung, không ngồi cùng ta, nàng còn muốn ngồi đâu!”

“Đừng nói nhiều, nơi đây đông người.”

Vô Thích nhún vai, thôi vậy, cô liền quay người chưa kịp ngồi bàn thì tay lại bị siết chặt. Quay sang nhìn Tông Chính Nhược Hàn, y sao lại nổi điên rồi. Nhưng rất nhanh đã thấy y ngồi xuống, còn kéo theo cô ngồi cùng. Hóa ra là vì hoàng đế chưa ngồi sao cô có thể ngồi trước.

Được lệnh hoàng đế, các bá quan văn võ lần lượt đứng lên ngồi vào vị trí bàn thức ăn của mình. Vô Thích đưa mắt nhìn một lượt bên dưới, lại nhìn sang Nhất Dạ Chi Vương tiêu sái nâng ly rượu đưa vào miệng uống, động tác nhẹ nhàng, cử chi ôn nhu, nhưng chết tiệt là cái gương mặt đẹp đến chết người kia lại như thế nào khiến cô nhìn mãi vẫn không chán ngán.

Vô tri vô thức Vô Thích cảm thấy ly rượu kia cực kì thơm ngon, thèm rượu vô cùng liền cầm lấy ly rượu đã được A Ly rót nâng lên uống. Nào ngờ không phải mùi rượu thơm nồng, không chan chát ngọt đắng mà là ly trà nóng đến bỏng miệng.

A... Vô Thích khẽ la lên nheo mày, đưa hai đầu ngón tay lên vỗ vỗ bên miệng vì bỏng. Tông Chính Nhược Hàn ngồi cạnh bất ngờ lo lắng: “Nàng sao lại không cẩn thận như vậy? Có sao không?”

Vô Thích đưa tay phớt lờ: “Không sao không sao, ta không biết là trà, ta tưởng là rượu.”

Vừa nói vừa vô ý liếc nhìn Nhất Dạ Chi Vương, thấy y vẫn ý cười trên môi, đầu lắc nhẹ. Không phải là đang cười cô chứ, nhưng cô và Tông Chính Nhược Hàn nói chuyện nhỏ như vậy, bên dưới lại khá ồn ào vì người người nói chuyện, y không thể nào nghe thấy cô nói chuyện được.

“Nhược Hàn, ta muốn uống rượu!” Quay sang nhìn người bên cạnh, Vô Thích chợt im lặng khi phát hiện Tông Chính Nhược hàn tự lúc nào đã dán chặt mắt vào môi của cô. Phản xạ hiếu kì đưa tay sờ lấy bờ môi còn ran rát nóng ngoài ra chẳng có gì khác thường, cũng không dính gì trên đó, y nhìn môi của cô làm gì kia chứ?

Tông Chính Nhược Hàn thu hồi ánh mắt, ngồi ngay ngắn lại, nói: “Nơi đây nàng không được uống rượu, phải giữ hình tượng.”

Vô Thích mặt không hài lòng, nhưng rất nhanh ý cười trong ánh mắt dần lóe lên, cô quất tay gọi A Ly nói nhỏ bên tai: “Bí mật đổi trà thành rượu giúp ta!”

Thấy A Ly lo sợ do dự, Vô Thích đưa tay thúc giục, A Ly đành miễn cưỡng cầm bình trà nóng mang đi.

Vô Thích tươi cười, lại chợt nhớ đến Nhất Dạ Chi Vương mà hướng mắt nhìn sang. Vẫn là gương mặt tuấn tú mang hàm ý cười, rõ ràng không phải y miệng luôn mỉm cười mà là đang cười vì một chuyện nào đó. Lẽ nào y tu tiên, tu luyện đến mức có thể luyện đến giác quan nhạy bén hơn người.

“Hôm nay nàng rất đẹp!”

Vô Thích dời mắt quay sang nhìn người bên cạnh, y không nhìn cô mà nâng tay cầm ly rượu không vội mà uống. Cô liền rất thành thật trả lời: “Tất nhiên!”

Tông Chính Nhược Hàn nhìn sang Vô Thích, ban đầu im lặng, chốc lát lại bật cười. Vô Thích chẳng hiểu ra làm sao lại khi không mà cười, chòm tay bóc lấy trái nho quăng ngay vào miệng, vừa nhai vừa thẳng thắng nói: “Ta trước giờ đều xinh đẹp, không chỉ riêng ngày hôm nay.”

Tông Chính Nhược Hàn lại không nhịn được mà phì cười một cái: “Nàng học đâu ra cái tính tự tin như vậy chứ?”

Vô Thích nói: “Ngươi là nam nhân lẽ nào không thấy được. Ta đây chính là một vòng lướt mắt nhìn những phi tần của ngươi đều không ai vượt trội hơn ta, cả hoàng hậu của ngươi sắc đẹp vẫn phải thua ta vài phần. Thảo nào ngươi si mê Trần Tình đến vậy!”

Không thấy Tông Chính Nhược Hàn nói gì, cảm thấy khác lạ Vô Thích mới biết mình đã nói ra lời không nên nói. Quay mặt nhìn sang y vẻ mặt trầm tư, sâu lắng, có lẽ y đang nhớ đến Trần Tình. Đưa tay gãi gãi huyệt thái dương, Vô Thích không biết phải ứng xử như thế nào trong tình huống này.

Vô tình chạm phải đôi mắt chăm chăm nhìn cô, sát khí tỏa ra nồng mùi hủy diệt. Vô Thích thấy một người đàn ông tóc đã vài cọng chuyển bạc, ngồi bàn đầu trên cả đám quan văn, ăn mặc phong thái cao quý, khí thế lạnh nhạt. Thầm thở dài một cái ngao ngán, không cần ai giới thiệu Vô Thích vẫn đoán ra được ông ta chính là thừa tướng Ôn Như Đàng, phụ thân của Ôn Như Mạnh và hoàng hậu Ôn Như Cát Lan. Thoáng chốc thấy Ôn Như Đàng thu hồi vẻ thù hận mà nhìn cô cười cung kính hành lễ, Vô Thích phớt lờ nhìn sang hướng khác. Ông ta cùng con gái, cha nào con nấy, giải tạo giống nhau.

Từ lúc bước vô cho đến bây giờ Vô Thích mới phát hiện phía bên phải nơi vị trí thấp hơn bàn ngồi của Tông Chính Nhược Hàn một

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui