Vô Thiên Đế

Lý Thiên Hành đang lúc không biết phải làm gì thì lại nhìn thấy mấy con hắc sắc phi ưng bay lượng trên bầu trời, đột nhiên hắn nhớ đến chiếc phi cơ của mình hai mắt liền sáng lên.

- Tại sao bây giờ lão tử mới nhớ ra?

Hắn chạy một mạch xuống núi dùng thần thư dò xét mấy chục cái hang động cũng không thấy bóng dáng con nào.

- Bọn cằm thú này sao siêng thế nhỉ?

Đa số phi ưng đều đi kiếm ăn muốn tìm một con cũng không cũng không phải dễ, Lý Thiên Hành phải mất một canh giờ mới tìm được, hắn đứng ngoài hang động quan sát một lúc trong tay xuất hiện một sợi tơ màu vàng.

- Tiểu kim tất cả nhờ vào người.

Kim sắc linh tơ bay vào trong hang động sao đó chui vào tổ của hắc sắc phi ưng, Lý Thiên Hành thấy kim tơ đã tiến vào bên dưới chiếc tổ liền ra lệnh tấn công, hắc sắc phi ưng đột nhiên nhảy ra khỏi ổ ánh mắt liên tục liếc nhìn xung quanh như đang tìm thứ gì đó sao khi không thấy có vấn đề gì lại tiến vào bên trong chiếc tổ.

Lý Thiên Hành ở bên trong giới chỉ vẻ mặt nghi ngờ nhìn kim tơ trong tay.

- Không lẽ thần thư cũng bị virut tấn công nên mới đưa sai dữ liệu.

Trong lúc kim tơ tấn công hắc sắc phi ưng hắn ở một bên quan sát, kim tơ vừa trói đối phương thì lại bị một sức mạnh cản lại nếu hắn đoán không lầm đó là linh lực hộ thể của hắc sắc phi ưng.

- Không lẽ tên này không thể xuyên qua linh lực hộ thể?

Lý Thiên Hành vận một lớp linh lực bảo vệ cánh tay sao đó ra lệnh cho kim tơ tấn công quả nhiên là không thể xuyên qua, như vậy giấc mơ bắt cường giả toái hư cảnh của hắn đã chính thức tan thành mây khói.

- Tưởng người là bảo bối hóa ra chỉ là một tiểu bảo bảo mà thôi.

Hắn lấy thần thư ra xem lại một lần mới hoàn toàn hiểu rỏ, kim tơ chỉ trói được cường giả có tu vi cao hơn chủ nhân của nó trong hai trường hợp một là đối phương tự nguyện, hai là đối phương không thể sử dụng linh lực, một khi để kim tơ trói lại cho dù có khôi phục tu vi cũng không thể trốn thoát.

Lý Thiên Hành trở lại hang động lần này hắn lấy ra mảnh lưới kim sắc bịt kính lại cửa động sao đó gọi ra linh hỏa tấn công hắc sắc phi ưng, linh hỏa tiến vào trong một lúc liền bay ra, hắc sắc phi ưng đang phẩn nộ đuổi theo phía sao, khi hắc sắc phi ưng chạy đến cửa động thì bị kim mảnh lưới kim sắc bao phủ, Lý Thiên Hành đứng một bên sắc mặt tái nhợt hắn chỉ sử dụng mãnh lưới kim sắc một lần linh lực trong cơ thể đã tiêu hao tới chín phần.

- Nếu không phải linh lực của lão tử hùng hậu thì đã bị tên này hút khô.

Hắn nhìn hắc sắc phi ưng đang vùng vẫy, trong lòng thầm than may mắn nếu ở bên ngoài cho dù hắn tung lưới cả ngàn lần cũng chưa chắc bắt được tên này, hắn lấy ra kim tơ trói hắc sắc phi ưng lại, kim tơ vừa xuất hiện liền biến dài ra cả dặm sao đó quấn lấy hắc sắc phi ưng, Lý Thiên Hành thu lấy mãnh lưới kim sắc hắn nhìn con chim to như chiếc máy bay bị quấn như một đòn bánh tét trước mặt, bây giờ điều quan trọng nhất là phải làm cho tên này bất tỉnh mới có thể thu vào bên trong giới chỉ.

- Phải làm sao đây?

Lý Thiên Hành thử vận linh lực đánh vài cái cảm giác cánh tay đau nhói, thân thể yêu thú tứ cấp không phải thứ mà một trúc cơ kì như hắn có thể đánh được,

Hắn suy nghĩ một chút liền tiến vào giới chỉ, Lý Thiên Hành đi một vòng trong vườn linh dược của mình cuối cùng dừng lại trước một góc linh dược, thân cây cao khoảng hai thước, trái cây to như quả táo bên ngoài có màu vàng óng. Cây này gọi là dưỡng hồn thụ sao vài vạn năm sẽ cho ra dưỡng hồn quả là nguyên liệu dùng để luyện chế ngũ phẩm đan dược dưỡng hồn đan tẩm bổ linh hồn, tăng cường hồn lực nhưng sao khi phục dụng thân thể sẽ lâm vào trạng thái nghĩ ngơi trong thời gian dài.

- Xem như tiểu tử người mai mắn.

Lý Thiên Hành hái một trái sao đó tiếng vào bên trong hang động hắn đợi lúc hắc sắc phi ưng há miệng liền ném dưỡng hồn quả vào bên trong, hắc sắc phi ưng vừa nuốt xuống lập tức nằm im bất động.

- Không phải đi luôn rồi chứ?

Hắn tiếng lại kiểm tra phát hiện tiểu ưng vẫn còn hấp hối liền mang vào bên trong giới chỉ, Lý Thiên Hành dùng thần thức của bản thân kiềm chế dược lực của dưỡng hồn quả sao khi phát hiện mọi chuyện ổn thỏa hắn ném hắc sắc phi ưng vào một chỗ bên trong giới chỉ còn bản thân tiến vào thần đồ hồi phục linh lực.

Lý Thiên Hành vừa định tới chỗ tiểu ưng kiểm tra tình hình thì cảm giác được bên ngoài có người đến tìm hắn.

- Đã khuya như vậy rồi ai lại tới tìm lão tử?

Hắn vừa mở cửa phòng thì nhìn thấy một nữ tử dung mạo khá xinh đẹp, dáng người cũng khá ngon nhưng trên mặt đang vô cùng lo lắng.

- Lý công tử cuối cùng cũng gặp được người, tiểu thư dặn nô tỳ đưa cho người thứ này nói công tử đọc xong liền tới Bạch gia gặp nàng.

Lý Thiên Hành cầm lấy bức thư sao khi đọc xong sắc mặt đại biến lập tức chạy đi, hắn chạy đi một lúc liền phát hiện mọi chuyện dường như có chút vấn đề.

- Không đúng, Ngọc Thanh mất tích tiểu nha đầu kia sẽ đến gặp ta nếu không cũng là thất công chúa, chuyện lớn như vậy với bản tính gấp gáp của tiểu nha đầu kia nhất định sẽ không viết thư.

Hắn vừa đi vừa suy nghĩ đột nhiên cảm giác được một khí tức nguy hiểm ập đến, Lý Thiên Hành liền vận linh lực nhảy qua một bên nhưng trên lưng của hắn đã bị cấm 3 mũi tên, đầu mũi tên còn xuyên qua trước ngực, một cảm giác đau nhói truyền đến Lý Thiên Hành chỉ cảm giác được trong đầu óc quay cuồng hắn cắn đầu lưỡi một cái nhanh chóng lấy lại chút bình tĩnh, dùng di lăng chi thuật xuyên qua một bức tường gần đó sao đó tiến vào giới chỉ.

Tại chỗ Lý Thiên Hành vừa đứng xuất hiện ba bóng đen ánh mắt liên tục liếc nhìn xung quanh.

- Người đâu?

- Tiểu tử này chạy nhanh thật, trên người nhất định là có bảo bối.

- Hắn đã bị trúng hóa huyết độc nếu trong vòng một canh giờ không có cường giả nguyên anh cảnh trợ giúp chắc chắn chết, người trở lại hoàng gia học viện quan sát, người canh ở chỗ Bạch gia, ta sẽ tiếp tục đuổi theo hắn.

Lý Thiên Hành tiến vào bên trong ngôi nhà gỗ cả người hắn bây giờ không còn một chút sức lực đầu óc đã bắt đầu mơ hồ, hắn lấy mấy viên hồi thương đan nuốt vào cảm giác đau đớn mới đỡ hơn một chút.

- Bọn này ra tay ác thật, lão tử không nhanh chân thì bây giờ chắc đã xuyên việt lần nữa rồi.

Hắn nhìn ba mũi tên trước ngực khẽ nhíu mày bên trong mỗi một mũi tên đều ẩn chứa độc dược nếu không sớm điều trị sẽ vô cùng nguy hiểm, trên tay hắn xuất hiện một cọng cỏ khô, đây là tam phẩm linh dược thạch thi thảo một khi ăn vào thân thể sẽ bị tê cứng mất đi toàn bộ cảm giác giống như một tử thi. Lý Thiên Hành đợi một lúc để dược liệu phát tác cảm giác đau đớn hoàn toàn biến mất sao đó hắn dùng thần thức bắt đầu rút ba mũi tên ra bên ngoài, đúng lúc này tử sắc linh khí bên trong cơ thể hắn bắt đầu thôn phệ loại chất độc kia mãi đến nữa canh giờ sao chất độc mới hoàn toàn giải quyết.

- Tử sắc huynh đệ đa tạ người.

Hắn lấy ra mấy cây huyết linh chi nhị phẩm cắn vài cái sao đó lại lấy ra mấy viên hồi linh đan nuốt vào, bắt đầu vận công điều tức.

Bên trong Bạch phủ Ngọc Thanh ngồi trên giường, bên cạnh nàng là một phụ nhân tướng mạo có 7 phần giống nàng.

- Thanh nhi mấy ngày qua khổ cực cho con.

- Mẫu thân nữ nhi không sao, chỉ là đám người Lý tướng quân vì bảo vệ con mà hi sinh, nữ nhi luôn cảm thây có lỗi với họ.

- Biểu tỷ yên tâm đi muội đã nói với hạ nhân sao khi đưa tỷ trở về Chung Nam sẽ tặng cho gia đình những người đó vài loại đan dược cùng kim tệ.

- Tiểu Linh đa tạ muội.

Bạch Tiểu Linh nghe nàng nói liền mỉm cười vẻ mặt vô cùng khả ái.

- Ngọc Thanh tỷ không cần đa tạ muội, chỉ cần mấy ngày này tỷ đi chơi cùng muội là được rồi.

Mỹ phụ ngồi bên cạnh chính là mẫu thân của Ngọc Thanh nàng tên Ngọc Phương năm nay đã gần 40 nhưng nhan sắc lại giống như mỹ phụ 30 tuổi.

- Thanh nhi bệnh tình của con thế nào rồi?

- Mẫu thân yên tâm bệnh của nữ nhi đã tạm thời được áp chế.

Ngọc Thanh nói đến đây trong đầu nàng lại xuất hiện hình bóng của một nam tử suốt ngày chỉ biết làm cho nàng tức giận.

- Mẫu thân ngày mai nữ nhi muốn đi đa tạ ân nhân của mình có được không?

Ngọc Phương khẽ gật đầu.

- Được rồi ngày mai mẫu thân sẽ đi cùng con.

Ngọc Thanh đang định gật đầu nhưng nhớ lại mãnh ngọc bội mình đã tặng ai kia sắc mặt liền đỏ bừng lên.

- Mẫu thân, không cần đâu, nữ nhi không muốn gây thêm phiền phức cho người.

Bạch Tiểu Linh ngồi một bên biểu môi.

- Biểu tỷ người không cần phải cảm ơn tên tiểu tử thúi đó dù sao hắn giúp tỷ chỉ là trả ơn không phải sao?

- Tiểu Linh tỷ biết muội có hiểu lầm với Lý công tử nhưng người ta đã cứu tỷ, đó là sự thật tỷ nhất định phải báo đáp.

- Linh nhi ta thấy Ngọc Thanh nói không sai, dù sao thì Lý công tử đó cũng vì biểu tỷ của con chịu không ít nguy hiểm.

- Đó là biểu tỷ quá tin người, bá mẫu... Linh nhi thấy con người của hắn vô sỉ, hạ lưu, hổn đản… không ai sánh nổi.

- Tiểu Linh nếu muội còn nói xấu Lý công tử sao này tỷ sẽ không nói chuyện với muội nữa.

Ngọc Thanh nghe nàng nói xấu hắn đặt biệt là trước mặt mẫu thân của mình không hiểu sao trong lòng lại lo lắng, ánh mắt lặng lẽ nhìn mẫu thân vài lần thấy người không có phản ứng gì mới thở phào một hơi.

Bạch Tiểu Linh nhìn ánh mắt đe dọa của biểu tỷ vẻ mặt liền xụ xuống.

- Không nói thì không nói.

Ngọc Phương xoa đầu Tiểu Linh an ủi vài câu sao đó nhìn Ngọc Thanh.

- Thanh nhi nếu con không muốn mẫu thân đi cùng vậy ngày mai để Tiểu Linh đi với con được không?

- Đúng đó biểu tỷ dù sao tỷ cũng đâu biết hắn ở chỗ nào.

Ngọc Thanh nghe nàng nói đành phải gật đầu đồng ý.

Lý Thiên Hành mất một đêm để khôi phục thương thế mặt dù có sự trợ giúp của huyết linh chi nhưng sắc mặt hắn vẫn vô cùng tái nhợt, hắn nhìn ra bên ngoài phát hiện trời đã sáng liền thay một bộ y phục trở về học viện, hắn vừa đi vừa suy nghĩ về chuyện tối hôm qua từ khi đến vương thành hắn chỉ đắc tội với hai người một là tên Lý Ngụy kia hai là người đã bắt cóc Ngọc Thanh dựa vào bức thư ngày hôm qua hắn nhận được, việc lần này hẳn là liên quan đến thủ phạm đã bắt cóc Ngọc Thanh.

- Bọn chúng dám ra tay bên trong Vương thành lại không e ngại thân phận hoàng gia học viện của lão tử, chắc chắn thế sao bọn người này không thua kém gì hoàng gia học viện.

Lúc hắn về đến phòng thấy trước cửa đã có hai người chính là Ngọc Thanh cùng Bạch Tiểu Linh.

- Tiểu nha đầu sáng sớm lại tới đây làm gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui