Tháp chỉ huy sân bay Duyên Sách, ai nấy cũng đang bận rộn với công việc của riêng mình.
Dung Khiết đã giao ca xong, đang ngồi nghỉ ngơi, xơi miếng nước ở khu nghỉ thì thấy Tiêu Lam đi vào, có hơi ngạc nhiên, hỏi: “Tổ phó Tiêu? Sao anh lại ở đây? Không phải hôm nay anh nghỉ sao?”
“Ôi, đừng nhắc tới nữa,” Tiêu Lam ngồi xuống sofa trong khu nghỉ, ngả lưng ra sau, than thở: “Bà xã còn chưa về.
Hôm nay anh nghỉ đúng là công cốc.”
Dung Khiết bật cười: “Hình như cơ trưởng Cố hôm qua bay tới thành phố D.”
Tiêu Lam nói: “Chứ còn gì nữa.
Khó khăn lắm mới được nghỉ.
Anh muốn xách cổ cái tên xếp lịch trực ra tẩn cho một trận quá đi.”
Dung Khiết là một trong số ít những người biết rõ về mối quan hệ giữa Tiêu Lam và Cố Cẩn.
Lúc biết hai người họ là người yêu, cô thiếu chút nữa nhảy dựng lên vì phấn khích.
Trong mắt cô, Tiêu Lam và Cố Cẩn quả đúng là một đôi trời sinh.
“Em cảm thấy xu hướng tính dục không quan trọng, quan trọng là nơi trái tim hướng về.
Yêu người mình muốn yêu, sống theo cách mình muốn sống.”
Lúc ấy, khi biết về quan hệ của hai người, Dung Khiết đã nói vậy với Tiêu Lam.
Bản thân cô cũng có người mà trái tim mình hướng về.
Bây giờ nghe Tiêu Lam ca cẩm, Dung Khiết bật cười.
Thấy mọi người đều đang bận bịu làm việc, cô bèn huých nhẹ Tiêu Lam rồi nhỏ giọng hỏi anh: “Tổ phó Tiêu, anh kể chuyện anh với cơ trưởng Cố quen nhau như thế nào được không?”
Nhắc tới chuyện này, Tiêu Lam lập tức hăng hái, hai mắt như phát sáng, bắt đầu kể cho Dung Khiết nghe chuyện của mình và Cố Cẩn.
Lần đầu Tiêu Lam gặp Cố Cẩn là tại Học viện Hàng không.
Khoảng thời gian đó Tiêu Lam có hơi chán ăn, không muốn tới nhà ăn dùng bữa.
Bạn cùng phòng khuyên mãi, tới cuối còn phải lôi anh tới nhà ăn.
Nhà ăn trường đại học rộng rãi, sáng sủa, có đủ chỗ ngồi đáp ứng được nhu cầu hàng ngày của sinh viên.
Bạn cùng phòng kéo anh đi xếp hàng.
Một lúc sau, có thêm vài người xếp sau anh.
Một người trong số đó nói: “Không biết đồ ăn trường này có ngon không nữa.
Tao kén ăn lắm đấy.”
Người còn lại cười: “Kén ăn có hại cho sức khỏe đó.”
Giọng nói ấm áp đó lọt vào tai Tiêu Lam, khiến anh không thể không quay lại ngó thử.
Cái nhìn ấy những tưởng không có ý nghĩa lớn lao gì nhưng lại suýt khiến anh chìm đắm trong đó.
Phía sau anh là một chàng trai thấp hơn anh một chút, dáng người cao ráo, cân đối, đang đứng nói chuyện cùng bạn bè cậu.
Điều thu hút Tiêu Lam nhất chính là nụ cười của cậu, tựa như có tia nắng lọt vào tầm mắt, có thể xóa tan mọi bực dọc trong lòng anh.
Cậu dường như cảm thấy được ánh nhìn của Tiêu Lam, quay sang mỉm cười với anh.
Tiêu Lam như bị bắt quả tang mà vội vàng quay đi, tim đập loạn xạ, mau mau mua đồ ăn rồi chạy biến mất.
Khoảng thời gian sau đó, chẳng cần bạn cùng phòng hò, Tiêu Lam ngày nào cũng đúng giờ tới nhà ăn.
Những lúc được thấy khuôn mặt tươi cười ấm áp đó, anh sẽ thầm cảm thấy vui vẻ; những lúc dường như đã để lỡ, không được gặp cậu thì anh sẽ ủ rũ cả buổi.
Tiêu Lam biết được tên cậu qua cuộc nói chuyện với bạn.
Cậu tên Cố Cẩn, là sinh viên mới.
Một lần tình cờ, Tiêu Lam bị chọn tham gia một hoạt động thực tiễn xã hội.
Hoạt động lần đó thuộc lĩnh vực trước giờ không hề liên quan tới Tiêu Lam, vậy nên giáo sư đề nghị anh tới thư viện tìm xem có sách nào liên quan hay không, tìm hiểu trước một chút.
Khi ấy vẫn đang là buổi sáng, trong thư viện chẳng có mấy người, hơi vắng vẻ.
Ánh nắng rọi qua khung cửa sổ, chiếu lên mặt bàn cùng tủ sách, rất ấm áp.
Tiêu Lam ngó trái ngó phải, cuối cùng cũng tìm được vài quyển sách có liên quan tới hoạt động thực tiễn.
Anh lấy xuống một quyển sách trong số đó, xem qua bìa rồi lại xem mục lục, vừa xem vừa thầm lẩm bẩm trong lòng: Cái hoạt động thực tiễn xã hội ở đẩu ở đâu này, sao giáo sư lại bắt mình tham gia nhở? Nghe bảo tổng cộng có 25 người cùng tham gia, chẳng rõ là những ai nữa.
Vào đúng lúc anh đang hăng say suy nghĩ thì chợt có người ở bên cạnh anh cất tiếng nói: “Chào anh.”
Tiêu Lam lập tức hoàn hồn, nhìn thử, không ngờ là Cố Cẩn.
Anh giật thót, trong vô thức hơi lớn tiếng: “Chào, chào cậu!” Nói xong mới nhận ra đây là thư viện, anh xấu hổ gãi đầu, mỉm cười ngượng nghịu.
Cố Cẩn mỉm cười, hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh cần quyển sách này sao?”
Tiêu Lam nhìn cậu, rồi nhìn tủ sách, cuối cùng quay sang nhìn cuốn sách trên tay mình, chợt nhận ra điều gì đó, hỏi: “Cậu, cậu cũng tham gia hoạt động thực tiễn xã hội tháng sau sao?”
“Đúng rồi,” Cổ Cẩn cười đáp, “Anh cũng tham gia sao?”
“Ừm, phải.
Quyển sách này cậu xem trước đi, khi nào xem xong tôi sẽ lại mượn.” Tiêu Lam đưa sách tới trước mặt Cổ Cẩn, có hơi ngại ngùng, nói.
Cố Cẩn cảm động, vươn tay nhận lấy cuốn sách.
Cậu nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra, bảo: “Thế chúng ta kết bạn Wechat đi.
Tôi xem xong sẽ báo với anh.”
Vậy là Tiêu Lam được kết bạn Wechat với Cố Cẩn.
Chuyện này khiến anh lâng lâng cả ngày, đến cả bạn cùng phòng cũng chọc: “Vui thế.
Nhặt được tiền à?”
“Không phải, không phải.” Tiêu Lam xua tay, sau đó quay đầu lại cười ngu.
Bạn cùng phòng cảm thán: “Thôi tèo, nhóc này ngu rồi, vô phương cứu chữa rồi.”
Sau lần đó, thi thoảng Tiêu Lam và Cố Cẩn vô tình gặp nhau cũng sẽ trò chuyện vài câu.
Tiêu Lam là người dứt khoát, quyết đoán, nói làm là làm, không hề dài dòng, thế nhưng cũng có lúc vì quá thẳng thắn mà làm mất lòng người khác.
Còn Cố Cẩn lại là người rất cẩn thận, giỏi phát hiện những chi tiết không lộ rõ, giỏi xử lý các mối quan hệ, thế nhưng có lúc lại chính vì suy nghĩ quá nhiều mà thành ra do dự.
Cũng chính vì vậy, sự quyết đoán của Tiêu Lam vừa hay bù đắp cho sự do dự của Cố Cẩn, sự cẩn thận và dịu dàng của Cố Cẩn bù đắp khuyết điểm dễ đắc tội người khác của Tiêu Lam.
Cặp đôi cộng sự này thể hiện xuất sắc trong đợt hoạt động thực tiễn xã hội, được nhà trường xướng tên biểu dương.
Tiêu Lam vui mừng khôn xiết, hào phóng mời Cố Cẩn đi ăn.
Cố Cẩn cũng nể mặt mà đi cùng anh.
Một thời gian sau đó, cậu lại mới Tiêu Lam đi ăn.
Tiêu Lam đương nhiên không chịu thua kém, qua một thời gian lại mời Cố Cẩn đi ăn.
Cứ qua qua lại lại như vậy, cả hai ngày càng trở nên thân thiết.
Cùng đi học, cùng đi ăn, cùng chơi bóng, như hình với bóng.
Bạn cùng phòng của Tiêu Lam còn tưởng anh có bạn gái, có hôm đã hỏi anh.
Thế nhưng, Tiêu Lam sau khi nghe xong thì dừng bước, suy nghĩ một chốc, sau đó nhìn cậu bạn cùng phòng rồi chợt quay đi cười hì hì, làm cậu bạn mặt đần thối.
Sau đó, Tiêu Lam tốt nghiệp.
Hôm ấy, bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa, không một gợn mây.
Thế nhưng, trong lòng Tiêu Lam lại như đang mưa gió não nề.
Ngay cả khi chụp ảnh tốt nghiệp, mặt anh cũng xị cả ra.
Sau buổi lễ, anh ôm lấy Cố Cẩn và khóc lớn: “Hu hu hu, Cố Cẩn ơi, anh tốt nghiệp rồi, sau này không được gặp em nữa rồi, hu hu hu…”
Giọng gào khiến người đi đường đều phải ghé mắt nhìn qua.
Cố Cẩn mỉm cười xin lỗi những người đi ngang qua, sau đó vỗ lưng Tiêu Lam, dỗ anh: “Được rồi, được rồi.
Hai năm nữa em tốt nghiệp sẽ tới tìm anh rồi chúng ta sẽ làm việc cùng nhau.”
“Là em nói đấy nhé.
Nhất định phải tới tìm anh!” Tiêu Lam vẫn tiếp tục gào rú.
Cố Cẩn vẫn rất nhẫn nại mà dỗ tiếp: “Rồi, nhất định sẽ tới tìm anh.
Trước khi đấy, anh phải làm việc cho thật tốt nhé.
Đến khi em tới thì anh phải bảo kê cho em.”
Nói tới đây, Tiêu Lam không gào nữa, còn khá hăng hái, nói: “Chuyện đấy là chắc chắn rồi!”.