Trăng sáng treo cao trên không trung, vài ngôi sao thi thoảng lại nhấp nhánh.
Phòng bệnh số 317 – Bệnh viện tâm thần thành phố M.
Sau khi kiểm tra xong phòng bệnh, y tá nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Dường như ngay cùng lúc đó, một bóng trắng mờ ảo bay từ ngoài cửa vào, dần ngưng tụ thành hình người.
Ánh trăng len lỏi qua khe hở của rèm, vừa hay chiếu lên mặt của bóng trắng ấy, để lộ một khuôn mặt đượm nét u sầu.
Nếu ai đó có thể nhìn thấy thì sẽ nhận ra người này trông giống y hệt vị cơ trưởng anh hùng trong vụ tai nạn hàng không được đưa tin trên trang nhất các tờ báo khoảng thời gian trước.
Cậu bay tới bên giường, nhìn người ngủ không yên giấc trên giường, khẽ thở dài.
Cậu duỗi tay, muốn vuốt thẳng vầng trán đang nhăn chặt của anh nhưng ngón tay lại xuyên thẳng qua.
Bóng trắng ngây người mất mấy giây, nét mặt lại càng thêm u sầu.
“A Lam, em bảo anh phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, sao anh lại không nghe lời vậy hả.”
“A Lam, anh lại gầy thêm rồi.”
“A Lam, em nhớ anh nhiều lắm.”
Bóng trắng nằm nép mình bên giường, nhìn người trên giường bằng ánh mắt lưu luyến.
Cậu thì thầm nói ra suy nghĩ của mình, tựa như lời thủ thỉ của người tình.
“A Lam, em phải đi rồi.”
Cơ thể bóng trắng ngày một mờ đi và trở nên nhẹ hơn.
Ánh mắt cậu từ đầu tới cuối vẫn chăm chú nhìn người đang ngủ không yên giấc trên giường.
Mãi tới khi bóng trắng hoàn toàn biến mất, người trên giường mới choàng mở mắt.
“Cố Cẩn!”
Cố Cẩn cứ ngỡ mình sẽ tan biến theo gió hoặc sẽ bị Hắc Bạch Vô Thường lôi đi.
Thế nhưng cậu lại cảm nhận được hơi ấm từ ánh mặt trời chiếu lên mặt mình, cũng như có ai đó đang ôm eo cậu.
Cố Cẩn choàng tỉnh, ngồi phắt dậy.
Lọt vào tầm mắt là căn phòng của cậu và Tiêu Lam.
Ánh nắng lâu ngày không gặp đang rọi vào trong căn phòng.
Cậu quay đầu lại, lập tức nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Tiêu Lam.
Cảm nhận được động tĩnh, Tiêu Lam mở mắt ra một cách khó khăn, giọng nói có chút khàn khàn do chưa tỉnh hẳn: “Em dậy rồi à? Có muốn ngủ thêm chút nữa?”
Chuyện này… là sao vậy?
Cố Cẩn đờ đẫn nhìn Tiêu Lam, rồi lại nhìn bàn tay mình.
Bỗng, cậu véo một cái thật mạnh lên mu bàn tay mình.
Hành động này của cậu làm Tiêu Lam giật thót, gần như đã tỉnh ngủ hắn.
Anh vội vàng ngồi dậy, nắm lấy tay Cổ Cẩn, sốt ruột nói: “Sao vậy, sao vậy? Sao em lại tự làm đau bản thân? Tay có đau không? Có phải mơ thấy ác mộng không?”
Lúc này, Cố Cẩn mới chắc chắn đây không phải mơ, Tiêu Lam đang sống sờ sờ trước mắt cậu.
Cũng không rõ là vì đau, hay vì sợi dây căng chặt trong đầu cuối cùng đã được thả lỏng, cậu thấy mũi cay cay, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Cậu như vậy khiến Tiêu Lâm hoảng sợ vô cùng, luống cuống tay chân lấy giấy lau nước mắt cho cậu, ngay cả giọng nói cũng trở nên hoảng loạn: “Ôi trời, sao vậy, sao vậy? Có phải em khó chịu ở đâu không?”
Cố Cẩn nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ nhìn anh và khóc.
Tim Tiêu Lam đau nhói, bèn ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, không sao.
Anh ở đây, anh vẫn luôn ở đây mà.”
Phải một lúc lâu sau, Cổ Cẩn mới bình tĩnh lại.
Cậu lau nước mắt, gượng cười bảo: “Em không sao.
Chỉ là mơ thấy ác mộng.”
Tuy trong lòng Tiêu Lam vẫn có chút nghi ngờ nhưng anh không nói gì, khẽ vỗ lưng Cố Cẩn rồi bảo: “Không sao là tốt rồi.
Nếu cơ thể có khó chịu chỗ nào thì em phải nói cho anh biết đấy, không được giữ trong lòng.”
“Vâng.
Em dậy nấu bữa sáng đây.
Anh ngủ thêm một lúc nữa chứ?”
Tiêu Lam lắc đầu: “Để anh giúp em.”
Hai người tắm rửa, thay quần áo xong, Cố Cẩn liếc mắt qua điện thoại, trên màn hình hiển thị thời gian ngày 15 tháng 3.
Là hai ngày trước ngày xảy ra vụ tai nạn.
Trong lòng Cố Cẩn có chút phỏng đoán nhưng không dám chắc.
Sau khi ăn sáng xong, Cố Cẩn ra ngoài mua thức ăn.
Nếu cậu đoán không lầm, hôm nay ven đường sẽ có mấy cô bé chơi trò chơi; trong siêu thị sẽ chương trình khuyến mại lớn; sẽ có một quả bóng rổ bị ném ra từ sân bóng rổ bên cạnh công viên, suýt nữa trúng phải người khác.
Cậu đi dạo một vòng, tất cả đều trùng khớp.
Trong đầu Cố Cẩn có chút rồi bời, vội vàng đi về nhà.
Tiêu Lam lúc này đang phơi quần áo, thấy sắc mặt Cố Cẩn không được ổn thì vội vàng rót cho cậu một ly nước rồi hỏi: “Sao thế?”
Cố Cẩn nhận lấy ly nước, nhíu mày im lặng một lúc rồi bỗng nhiên nghiêm túc nhìn Tiêu Lam, nói: “A Lam, anh nghe em nói.
Ngày 16 tháng 3, bên AOC sẽ thông báo lịch làm việc mới, em được xếp bay chuyến bốn chặng tới thành phố D, mất tầm sáu tiếng đồng hồ.
Ngày 17 tháng 3, khi bay chặng cuối cùng, khu vực phụ cận thành phố B xuất hiện bão lớn, chuyến bay Vân Hàng 3683 sẽ gặp nguy hiểm.”
Nghe cậu nói xong, Tiêu Lam sững sờ, phải một lúc lâu sau mới có phản ứng.
Anh nắm lấy tay Cố Cẩn, hỏi: “… Sao em biết?”
Ánh mắt Cố Cẩn đầy kiên định: “Cho dù vì sao em biết đi chăng nữa thì bây giờ em cần liên lạc với sân bay.
A Lam, anh giúp em chứ?”
Sau một thoáng im lặng, Tiêu Lam quả quyết đáp: “Được!”
Tiêu Lam biết nếu tàu bay thật sự gặp bão lớn thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Anh lựa chọn tin tưởng Cố Cẩn.
Nếu như những gì Cố Cẩn nói là thật thì sẽ tránh được một tai nạn thảm khốc; nếu những gì Cố Cẩn nói không thành sự thật thì cũng sẽ không có ảnh hưởng gì lớn cả.
Vậy nên hai người bắt đầu liên lạc với bên sân bay.
Sau cuộc trò chuyện, tuy quá trình gặp một chút khó khăn nhưng rất may là chuyến bay Vân Hàng 3683 ngày 17 tháng 3 cuối cũng đã bị hủy.
Không chỉ Vân Hàng 3683, tất cả những chuyến bay khác cần đi qua thành phố B trong khoảng thời gian đó đều bị hủy hết.
Sau khi làm hết mọi việc, Cố Cẩn ngả người ra ghế sofa, nhìn lên trần nhà trắng xóa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Lam ngồi bên cạnh cậu, suy nghĩ một lúc rồi mới thận trọng lên tiếng: “A Cẩn, vì sao em lại chắc chắn hôm ấy sẽ có bão lớn?”
Cố Cẩn nghiêng đầu nhìn anh, nửa đùa nửa thật, “Nếu em bảo thật ra em đến từ tương lai, anh có tin không?”
“Anh tin.” Nằm ngoài dự liệu của Cố Cẩn, Tiêu Lam nghiêm túc đáp, “Chỉ cần là em nói, anh đều sẽ tin.”
Cố Cẩn ngẩn người mất một lúc, cuối cùng cũng nở ra nụ cười thật lòng đầu tiên của ngày hôm nay.
Cậu bảo: “Ngốc ạ.”
Tiêu Lam: “Anh không ngốc.”
“Thật ra, em cảm thấy dường như mình đã nằm mơ.
Trong giấc mơ, em gặp phải bão lớn trên chuyến bay Vân Hàng 3683.
Em và Khương Vân đã cố gắng hết sức để kiểm soát tàu bay, thế nhưng khi chuẩn bị chạm đất, tàu bay đã mất kiểm soát.
Sau đó em chết, cùng hi sinh có cả Khương Vân và Tô Hâm.”
“Thế… Khi ấy anh ở đâu?”
Cố Cẩn nói: “Khi ấy anh đang ở tháp chỉ huy.
Khi em liên lạc với tháp, nghe thấy tiếng anh, em đã bình tĩnh hơn rất nhiều.”
Tiêu Lam nhìn nụ cười của cậu mang theo chút chua xót, trong lòng càng thêm hoảng sợ, ngập ngừng hỏi: “Vậy… Sau khi em hy sinh, anh đã như thế nào?”
Cổ Cẩn quay đầu nhìn lên trần nhà, đáp: “Sau khi giải quyết xong mọi việc thì anh từ chức và ở nhà hai ngày.
Sau đó, anh bắt đầu xuất hiện ảo giác, phải nhập viện.”
Cố Cẩn nói xong, cả căn phòng chợt trở nên im phăng phắc.
Phải một lúc sau, Tiêu Lam ôm lấy Cố Cẩn nằm xuống sofa.
Giọng anh hơi khàn khàn: “A Cẩn, giấc mơ của em thật qua… Anh cũng nghĩ vậy.
Nếu không có em, anh sống làm sao đây…”
Cố Cẩn khẽ vỗ lưng an ủi anh.
Tối ngày 17 tháng 3.
Khi Tiêu Lam và Cố Cẩn về tới nhà, trên tay hai người là vài túi đồ mua sắm cùng một chiếc bánh ga-tô.
Tiêu Phong bĩu môi không vui: “Đã bảo là mua vị em thích mà em cứ khăng khăng đòi mua vị pho mai việt quất.”
Cố Cẩn buồn cười nhìn anh nổi cơn, ghé lại hôn anh một cái rồi bảo: “Nhưng mà anh thích vị pho mai việt quất mà.”
Sau khi thu dọn xong, hai người họ ngồi cuộn tròn trên sofa, vừa xem phim vừa ăn bánh.
Tiêu Lam nổi hứng nghịch ngợm, đưa ngón tay quệt lấy ít kem rồi nhân lúc Cố Cẩn không để ý mà bôi lên chóp mũi cậu.
Cố Cẩn ngẩn người một lúc thì mới có phản ứng, cũng lấy kem vẽ râu lên mặt Tiêu Lam.
Cả căn phòng khách ngập tràn tiếng cười vui vẻ của hai người.
Trên ngón tay họ, cặp nhẫn tinh xảo nhưng không hề phô trương khẽ phản chiếu ánh sáng.
Hai người nô đùa tới muộn.
Lúc Cố Cẩn đang lau chỗ kem dính trên mặt, Tiêu Lam đứng bên cạnh nhìn cậu, chợt gọi: “Cố Cẩn.”
Cố Cẩn quay sang, đáp: “Hửm?”
“Cố Cẩn, anh yêu em, rất rất yêu em.
Cả đời này anh chỉ yêu mình em.”
Cố Cẩn mỉm cười: “Tiêu Lam, em cũng yêu anh, rất rất yêu anh.
Cả đời này em chỉ yêu mình anh.”
HẾT.