Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Ngô Danh Đao đã bắt đầu tu luyện, có Tiên Linh Quả Trần Trường An tặng tất nhiên tu vi tăng tiến nhanh chóng.

Hơn nữa tuy Ngô Danh Đao chuyển thế sống lại nhưng thiên phú của hắn ta không chỉ thụt giảm mà còn tốt hơn năm xưa nữa.

“Hắn ta đã tìm được con đường của mình, tiếp theo cứ để hắn ta ở lại khu Hỗn Loạn để từ từ rèn luyện thôi”.

Cho tới bây giờ Trần Trường An chưa từng nghĩ tới việc để Ngô Danh Đao đi theo mình, làm vậy chỉ hạn chế hắn ta.

Cho dù là Cố Tiên Nhi, Trần Trường An cũng nghĩ tới chuyện để nàng ta ra ngoài rèn luyện một mình, chẳng qua là Cố Tiên Nhi không đồng ý mà chọn hầu hạ Trần Trường An.

“Không phải ngươi định dung hợp Thai Châu à?”

Nghe Đại Hoàng nói thế, Trần Trường An gật đầu, nếu đã chiếm được Thai Châu thì hiển nhiên phải dung hợp rồi.

“Vậy ngươi mau lên, ta đã tìm hiểu hai ngày nay rồi, nơi này... có thanh lâu”.

Hả?


Thanh lâu hả?

Vãi thật, tên chết tiệt này còn nhớ điều tra ba thứ này à? Sao nhớ mãi không quên nó thế?

Trân Trường An bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Đại Hoàng, hắn thấy được hai chữ hèn hạ từ trên mặt một con chó.

Và nó cực kỳ hèn hạ.

“Thanh lâu ở thành Bất Quy này mà có chất lượng gì chứ, sau này để ta dẫn ngươi đi chỗ xịn hơn”.

“Liệu ngươi có thể quên chuyện này không?”, Trần Trường An bó tay hỏi.

“Ngươi nào hiểu sự vui sướng trong ấy”, Đại Hoàng nhìn Trần Trường An bằng một ánh mắt rất bỉ ổi.

“Cút đi, ngươi muốn đi thì đi đi, ta không quan tâm nữa”.

Trần Trường An cũng lười tranh cãi với Đại Hoàng, hắn xoay người đi thẳng vào phòng mình.


Thấy Trần Trường An không quan tâm mình, Đại Hoàng thấy hơi tiếc nuối, tự mình đi à? Nhìn kiểu gì cũng thấy không thích hợp nhỉ?

“Tiên Nhi, hay là ngươi dẫn ta đi được không?”

Rơi vào đường cùng, Đại Hoàng chạy đi tìm Cố Tiên Nhi nhưng vẻ mặt Cố Tiên Nhi rất ba chấm, không biết nói sao.

Dù sao nàng ta xuất thân từ thanh lâu, tuy nói tấm thân vẫn còn trong trắng nhưng thanh lâu lại chẳng khác nào ác mộng với nàng ta.

Hiện tại nó lại bảo nàng ta đến thanh lâu?

“Tiền bối Đại Hoàng à, ngài vẫn nên tự đi thôi”.

“Nếu không được thật, đợi Ngô Danh Đao trở lại, ngài bảo hắn ta dẫn ngài đi”, Cố Tiên Nhi xấu hổ nói.

“Ngươi cân nhắc lại đi, chỉ là dẫn ta đến đó thôi chứ đâu phải để ngươi trở lại thanh lâu đâu”.

“Thôi bỏ đi, thằng nhãi Ngô Danh Đao đã về rồi, để ta hỏi hắn ta thử”.

Dưới sự hướng dẫn từ tốn của Đại Hoàng, Ngô Danh Đao với gương mặt ngơ ngác đầy ngây thơ dẫn theo Đại Hoàng lắc

đuôi hưng phấn rời khỏi Khoái Hoạt Lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận