"Đây là linh thạch vừa rồi, ngươi thu chút đi".
"Không cần, lão tổ từng nói, nếu quả thật người lão tổ phải đợi, linh thạch... thì miễn đi".
Miễn đi?
Đù má, còn có chuyện tốt này?
"Vậy xin đa tạ".
"Không có những chuyện khác thì ta đi trước".
"Chờ đến khi chuyện về hoàng triều Phụng Thiên, ta tới tìm các ngươi". "Được".
Trần Trường An không ở lại lâu, biết tin tức về Thai Châu, anh liền dẫn Cố Tiên Nhi rời khỏi phòng đấu giá.
"Tam trưởng lão, Trần Trường An này thật sự không hề ẩn giấu tu vi sao?” "Nhưng Hóa Thần Cảnh..."
Cổ Phượng Dao vẫn không thể nào hiểu được, cái này hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của nàng ta.
Dù Hóa Thần Cảnh có nghịch thiên đến thế nào, yêu nghiệt thế nào đi chăng nữa, vượt cấp khiêu chiến không thành vấn đề, nhưng sao loại như Trần Trường
An lại cứ có cảm giác như đang đùa giốn?
“Trên thân người này có rất nhiều bí mật, ta nhìn không thấu, có lẽ đây cũng là lý do vì sao lão tổ sẽ đặc biệt xem trọng hắn đi".
"Phượng Dao, quan hệ giữa ngươi với bọn họ như thế nào?", Tam trưởng lão. hỏi.
"Hả? Quan hệ?" "Hôm nay vừa mới quen biết, có thể có quan hệ gì chứ". “Trước đó ta còn định cướp Cố Tiên Nhi từ bên cạnh người hắn đi cơ'.
"Có điều, bây giờ xem ra, thị nữ Cố Tiên Nhi này cũng không có vẻ quá mất mặt".
Thị nữ?
Lúc này Tam trưởng lão mới nhớ tới Cố Tiên Nhi, nói cho cùng, vừa rồi sự chú ý đều tập trung vào Trần Trường An.
Hạng ba Nhân Bảng mà chỉ là một thị nữ, nếu chuyện này truyền đi, chỉ sợ rất nhiều người sẽ mất kiểm soát.
Có thể tiến vào mười vị trí đầu Nhân Bảng, có ai không phải là hạng người kiêu ngạo. Giờ cho bọn họ biết mình còn không bằng một thị nữ, lòng tự trọng của họ chịu đựng như thế nào được.
Lúc này, bên ngoài phòng đấu giá, các thế lực khắp nơi đều đang đợi chờ. Có vài người là tò mò, nhưng có vài người khác, ví dụ như Ân Công Vũ thì có ý định khác.
Đến khi hai người Trần Trường An và Cố Tiên Nhi đi ra khỏi phòng đấu giá, không ít người đều sững sờ.
Hai người trẻ tuổi? Sẽ là bọn họ sao?
"Không phải là hai người kia chứ?"
"Bên trong hình như không còn người nào nữa, bọn họ là người cuối cùng đi ra ngoài".
"Không thể nào? Thoạt nhìn hai người này không giống như là có được nhiều linh thạch cực phẩm như vậy".
"Hản là do đi chậm đi?”
"Khó mà nói được, bằng không thì chờ thêm lúc nữa đi, người chân chính đấu giá được tin tức hẳn vẫn chưa ra ngoài".
Trần Trường An đi ra nhưng không có ai chú ý đến hắn, những người này thẳng thắn lựa chọn không quan tâm đến Trần Trường An và Cố Tiên Nhi.
Trong quan niệm của bọn họ, con cháu trẻ tuổi như vậy tuyệt đối không thể là người có được hơn hai trăm vạn linh thạch cực phẩm.
"Công tử, những người này... thật là nông cạn".
Về tới trong khách sạn, Cố Tiên Nhi tràn ngập xem thường những người kia, bọn họ trông mặt mà bắt hình dong, quá nông cạn.
"Vấn đề về quan niệm, rất bình thường”.
"Chẳng qua là bọn họ dựa theo suy nghĩ và nhận thức của mình để phán đoán".
"Như vậy chẳng phải càng tốt sao, đỡ bị quấy rầy", Trân Trường An cười nhạt đáp.
"Điều này cũng đúng, không biết tiền bối Đại Hoàng có thể đến đây lúc nào'.