Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Trần Trường An từng đánh với Tiêu Dao Phong Đế ư? Sao có thể có chuyện này được?

“Phượng Dao, chuyện muội kể thật là kỳ quặc, tại sao Tiêu Dao Phong Đế lại đánh với Trần Trường An chứ?”

“Đúng vậy, hai người này liên quan gì với nhau chứ?”

“Muội đừng lừa bọn huynh, bọn huynh thông minh lắm đấy”.

“Muội không lừa các huynh, chuyện này Tam trưởng lão cũng biết”.

“Tiêu Dao Phong Đế tung một chưởng dốc hết toàn lực nhưng Trần Trường An đã đỡ được chỉ dựa vào nhục thân, hơn nữa còn không mất một cọng tóc nào”.

“Các huynh nghĩ thực lực của mình mạnh hơn Tiêu Dao Phong Đế ư?”

“Liên minh phản Trần à? Tốt hơn hết là các huynh nên cố gắng tu luyện đi, các huynh không động vào Trần Trường An được đâu”.

Cổ Phượng Dao cảm thấy khá là bất đắc dĩ, lão tổ còn phải gọi người ta là ông lớn, vậy mà các huynh còn dám chống lại hắn ư?

Chẳng qua Trần Trường An không thèm chấp các huynh đó thôi, nếu không, các huynh sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu.


Lời Cổ Phượng Dao nói khiến cả bọn trố mắt ngây người, thật khác thường, thật vô lí.

Cổ Phượng Dao có biết mình đang nói gì không? Cho dù Tiêu Dao Phong Đế không phải là Đại Đế đỉnh phong nhưng cũng đã lên tới Đại Đế Cảnh những mấy ngàn năm, vậy mà lại không phá nổi lớp phòng

ngự của Trần Trường An ư?

Thế nhưng Cổ Phượng Dao đã nói rất rõ rồi, chuyện này Tam trưởng lão cũng tận mắt chứng kiến, chuyện này...

“Chẳng lẽ là thật ư?”

“Trần Trường An mạnh như vậy thật ư?”

“Vô lý quá nhỉ?”

“Vậy chúng ta có còn chống lại hắn nữa không?” “Chống cái rắm gì nữa, không chống nữa”.

“Ð, vậy... Vậy há chẳng phải sẽ thành trò cười hay sao?”

“Cứ việc cười đi, dù sao cũng toàn là người nhà, chẳng sao cả”.


Mặc dù trong lòng bọn họ không hề muốn tin nhưng bọn họ cũng hiểu rằng Cổ Phượng Dao sẽ không đem chuyện này ra nói đùa.

Nếu như Trần Trường An thực sự mạnh như vậy mà bọn họ còn gây sự thì chẳng phải là tự rước rắc rối cho bản thân hay sao?

Liên minh phản Trần chỉ mới thành lập được vài ngày đã sụp đổ, giải tán toàn bộ.

Từ đầu tới cuối, Trần Trường An chẳng hề nói gì, chỉ yên lặng chờ Thai Châu. Nhưng Thai Châu còn chưa về thì đã có một vị khách khác tới Cổ gia. “Người của Dạ gia tới ư?”

Dạ gia là một trong ba gia tộc lớn, địa vị ngang bằng với Cổ gia, cũng có một vị lão tổ cảnh giới Đại Đế đỉnh phong tọa trấn.

Tuy đều là tam đại gia tộc nhưng quan hệ giữa Dạ gia và Cổ gia lại không mấy thân thiết, bình thường không hề qua lại với nhau.

Hiện thời, người của Dạ gia đích thân tìm tới tận cửa khiến người của Cổ gia không khỏi thắc mắc.

“Tiền bối Dạ Lưu Vân?”

Gia chủ của Cổ gia không ngờ rằng người tới lại là Dạ Lưu Vân. Tuy Dạ Lưu Vân không phải là lão tổ Đại Đế đỉnh phong của Dạ gia nhưng tu vi cũng đã lên

tới Đại Đế Cảnh, thực lực rất mạnh.

“Chẳng hay tiền bối Dạ Lưu Vân tới Cổ gia ta có chuyện gì?”, gia chủ Cổ gia thắc mắc hỏi.

Dạ Lưu Vân mỉm cười, không nói nhiều lời dư thừa, đi thẳng luôn vào vấn đề: “Vi này chính là vấn bối của Dạ gia ta, Dạ Bắc Minh”.

“Lần này ta dẫn hắn ta tới đây chỉ có một mục đích duy nhất là muốn đính hôn với Cổ Phượng Dao nhà các ông, chẳng hay ý gia chủ Cổ gia thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận