Vô Thượng Kiếm Thần


Lúc này, bên trong Diễn Võ Trường.

Chuyện Tô Khiêm và Tô Lâm Xuyên quyết đấu với nhau đã sớm lan truyền khắp nơi, thu hút sự tò mò của rất nhiều người, chỉ thấy một đám người đông nghịt đang chờ xem kịch hay.

Những đệ tử ở đây đa phần là đệ tử tông tộc, ngày nào cũng tu luyện nhàm chán, hôm nay nghe tin tức có trận đấu ở võ đài cũng nhao nhao chạy tới tìm thú vui.

Ở giữa đám người kia có một thiếu nữ áo đỏ tầm mười sáu tuổi, mặc dù vẫn còn ở độ tuổi thiếu nữ nhưng cơ thể nàng đã trưởng thành rồi, vóc dáng xinh đẹp, lông mày yêu mị, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

"Ngưng tỷ tỷ, tỷ nghĩ chuyện này như thế nào?"
Một thiếu nữ áo xanh kéo vạt áo của Tô Ngọc Ngưng rồi thở dài nói: "Tên Tô Khiêm là người thuộc nhánh phụ dòng tộc, hơn nữa tu vi mới chỉ đến cảnh giới Luyện Lực trung kỳ, nếu hắn thật sự lên võ đài thì chắc chắn sẽ bị Tô Lâm Xuyên đánh cho sống dở chết dở".

Con đường võ đạo, đẳng cấp khác biệt.

Cho dù là chỉ hơn thua nhau có một cảnh giới thì sức mạnh cũng có sự khác biệt vô cùng lớn rồi, hơn nữa Tô Lâm Xuyên còn có Tô Lâm Phong chỉ dạy mỗi ngày, chắc chắn thực lực hơn xa Tô Khiêm.

Nếu Tô Lâm Xuyên thật sự muốn giết Tô Khiêm thì Tô Khiêm chắc chắn không có sức đánh trả.

“Muội cũng biết Tô Khiêm là người thuộc nhánh phụ dòng tộc sao, địa vị của bọn họ còn không bằng giẻ rách kìa, chết thì chết chứ, chẳng lẽ lại có người quan tâm tới hắn?”
Thiếu nữ áo xanh ngây người, Tô Ngọc Ngưng lại nói tiếp: “Ta luyện lịch trở về bị thương, lẽ ra Tô Thanh Sơn phải chủ động đưa cỏ Tôi Thể cho ta chữa thương, vậy mà ông ta dám giấu giếm, coi thường ta, là bọn họ tự tạo nghiệp chướng”.

Nói xong, Tô Ngọc Ngưng chẳng thèm nhìn thiếu nữ áo xanh, chỉ lẳng lặng nhìn lên võ đài.

“Tô Khiêm và Tô Lâm Xuyên đến rồi!”
Một giọng nói cất lên khiến mọi người đồng loạt nhìn ra phía ngoài cửa lớn.

Hôm nay Tô Lâm Xuyên mặc trường bào đen, cơ thể vạm vỡ, bước chân tỏa ra khí chất kiêu căng ngạo mạn.

Đưa ra so sánh thì Tô Khiêm có vẻ tầm thường hơn nhiều, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tô Lâm Xuyên, tỏ vẻ khinh thường Tô Khiêm.

Hoặc có thể nói, ngay từ đầu đã chẳng có ai quan tâm tới Tô Khiêm.

Nhưng Tô Khiêm chẳng hề quan tâm, ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng về phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực giống như ngoài hắn ra thì tất cả những người và sự vật xung quanh đều chỉ là hư không.

Hai người cùng bước lên võ đài.

Tô Lâm Xuyên chăm chú nhìn phía trước, hắn ta cứ tưởng rằng Tô Khiêm sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng bây giờ Tô Khiêm vẫn ngẩng cao đầu ưỡn ngực, ánh mắt tràn đấy tự tin, điều này khiến Tô Lâm Xuyên rất thất vọng cũng rất bực mình.

“Tô Khiêm, một khi lên võ đài, sống chết không liên quan gì đến nhau, nhưng ngươi yên tâm ta sẽ không đánh chết ngươi, ta sẽ đánh gãy tứ chi của ngươi, cho tất cả mọi người biết đây chính là kết cục của kẻ dám chọc giận ta!”
Tô Lâm Xuyên hống hách nói rồi hếch mũi với Tô Khiêm, trận đấu võ đài còn chưa bắt đầu mà hắn ta cứ làm như mình đã thắng vậy.

“Người vô dụng thích nói lời vô nghĩa”.

Lúc này Tô Khiêm trừng mắt, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Muốn đánh thì đánh nhanh lên, đừng làm lãng phí thời gian của ta”.

Tô Lâm Xuyên nghe vậy, ánh mắt trở lên vô cùng u ám, tên Tô Khiêm này dám chửi rủa hắn ta là vô dụng, còn nói mình làm lãng phí thời gian của hắn, to gan thật đấy.

“Xem ta phế ngươi như thế nào đây!”
Vừa dứt lời, Tô Lâm Xuyên giậm chân xuống rồi lao tới trước mặt Tô Khiêm rút trường kiếm ra khỏi vỏ tạo lên âm thanh chói tai.

“Kiếm pháp nhanh quá, thực lực của Tô Lâm Xuyên lại tăng lên rồi”.

“Vốn dĩ Tô Khiêm đã không có phần thắng vậy mà còn chọc giận Tô Lâm Xuyên, đúng là không thiết sống nữa mà”.

Đám đông nhao nhao hùa theo khiến khuôn mặt Tô Lâm Xuyên càng tỏ vẻ đắc ý, hôm nay hắn ta phải hạ gục Tô Khiêm chỉ bằng một kiếm, thể hiện sự phóng khoáng của bản thân để lấy lòng Tô Ngọc Ngưng.

“Thế mà cũng gọi là nhanh sao?”
Đúng lúc này, Tô Khiêm nhả từng chữ một cách lạnh lùng.

Hắn vung tay một cái, ánh sáng hắt ra từ cây kiếm đột nhiên xẹt qua mắt mọi người, nhanh đến khó tin.

Xoẹt!
Âm thanh lưỡi kiếm sắc bén xé rách vạt áo vang lên.

Điều khiến mọi người không ngờ là cơ thể của Tô Khiêm vẫn không hề hấn gì, thậm chí vẫn giữ nguyên động tác rút kiếm, nhưng Tô Lâm Xuyên lại lùi về phía sau mấy bước, trên chiếc trường bào đen của hắn ta cũng có một vết rách lớn do kiếm chém vào.

Khoảnh khắc này…
Những đệ tử của nhà họ Tô lúc nãy còn cười cợt đùa bỡn bây giờ ai nấy đều trợn tròn mắt, há hốc miệng, giống như muốn nói mà có thứ gì kẹt ở cổ họng, hoang mang đến nỗi không thể cất lên nửa lời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui