Sau khi rời khỏi Linh Thảo Đường, Tô Khiêm lại suy nghĩ tới việc linh tài.
Nếu con đường Linh Thảo Đường đã không dùng được thì chỉ có thể mạo hiểm tới dãy núi Thiết Mộc.
Nhưng dãy núi Thiết Mộc này vô cùng nguy hiểm, có nhiều mãnh thú lộng hành, cho dù là cao thủ võ đạo cũng không dám thâm nhập, Tô Khiêm mới chỉ là võ giả cảnh giới Luyện Cốt, nếu không đi cùng nhóm thì chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Đương nhiên nguy hiểm càng nhiều cơ hội cũng càng nhiều, chính vì dãy núi Thiết Mộc nguy hiểm nên tỷ lệ thu thập được linh tài cũng sẽ càng lớn, bây giờ Tô Khiêm đang rất thiếu thốn linh tài, cho nên buộc hắn phải cân nhắc tới dãy núi Thiết Mộc.
Vừa đi hắn vừa suy nghĩ, muốn vào dãy núi Thiết Mộc phải chuẩn bị rất kỹ càng, nếu không đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết, làm con mồi cho mãnh thú.
Tô Khiêm cứ đi không biết đã về tới nhà từ bao giờ.
“Cha, con về rồi”.
Tô Khiêm kêu lên nhưng không có câu trả lời, hắn bước vào trong nhà cũng không thấy Tô Thanh Sơn đâu, trong lòng hắn lo lắng.
Bình thường Tô Thanh Sơn không phải ở nhà nghỉ ngơi thì sẽ ra sau núi hái thuốc, mặc dù sau núi an toàn hơn nhiều so với dãy núi Thiết Mộc, cũng không có nhiều mãnh thú, nhưng vô cùng ít linh tài, phải mất rất nhiều thời gian tìm kiếm mới có cơ hội hái được.
Nhưng, vết thương của Tô Thanh Sơn mới lành không lâu, nếu ra sau núi không cẩn thận thì cũng sẽ rất nguy hiểm.
Trong lòng Tô Khiêm vô cùng lo lắng, hắn định ra sau núi tìm Tô Thanh Sơn.
Vừa ra khỏi cửa thì Tô Khiêm thấy Tô Thanh Sơn về, áo gai thô ráp khoác trên người cũng rách mấy miếng, hơn nữa đi theo sau ông lại là một cô gái xinh đẹp dáng người cao gầy.
Tô Khiêm bước nhanh tới trước mặt Tô Thanh Sơn quan tâm hỏi han: “Cha không sao chứ?”
“Không sao”, Tô Thanh Sơn xua tay cười xòa.
Sau khi chắc chắn Tô Thanh Sơn thật sự không sao hắn mới yên lòng, bây giờ hắn mới nhìn sang cô gái cao gầy bên cạnh.
Tô Khiêm quan sát kỹ một lúc, ánh mắt hắn lóe lên tia kinh ngạc, cô gái dáng người cao gầy kia vô cùng xinh đẹp, vóc dáng thon thả, ngũ quan tinh tế, đôi mắt trong veo, nước da trắng ngần, phối cùng một bộ đồ trắng cho người ta một loại cảm giác vô cùng thánh thiện.
Quan trọng hơn là khí chất thuần khiết cao quý của cô khiến Tô Khiêm thất thần, so với Tô Ngọc Ngưng thì đúng là như trời với đất, loại con gái lẳng lơ như Tô Ngọc Ngưng kia làm sao sánh kịp.
Lúc này Tô Thanh Sơn đột nhiên lên tiếng: “Khiêm Nhi, mau cảm tạ vị cô nương này, nếu không có vị cô nương này thì e là ta đã ở trong bụng mãnh thú rồi".
"Có chuyện này sao?"
Tô Khiêm sững sờ.
Sau khi Tô Khiêm rời đi, Tô Thanh Sơn định ra sau núi hái thuốc giúp Tô Khiêm đột phá tu vi, nhưng không ngờ rằng lại gặp một con mãnh thú hung ác sau núi, nếu không phải có cô gái này cứu giúp thì Tô Thanh Sơn thật sự lành ít giữ nhiều rồi.
"Đa tạ cô nương ra tay cứu giúp", Tô Khiêm chắp tay cảm tạ cô gái kia, cha là người thân duy nhất của hắn, cô cứu mạng Tô Thanh Sơn thì cũng như là ân nhân cứu mạng của Tô Khiêm vậy.
"Tiện tay giúp đỡ thôi, không cần phải cảm ơn", giọng nói của cô gái cao gầy vô cùng dễ nghe, cô quan sát Tô Khiêm rồi nói: "Ta đã nghe Tô bá bá nói về chuyện của ngươi rồi, mặc dù ngươi đánh bại Tô Lâm Xuyên trên võ đài, thắng được hoa Thiên Tâm nhưng ngươi đã bao giờ nghĩ tới chuyện này sẽ dẫn tới hậu quả gì không?"
Ánh mắt Tô Khiêm cứng đờ, lạnh lùng nói: "Tại sao cô lại nói vậy?"
Hắn và cô gái này lần đầu gặp nhau nhưng giọng nói lạnh lùng của đối phương khiến hắn có chút khó hiểu.
"Tô Khiêm, ngươi đánh bại Tô Lâm Xuyên nhưng lại chọc giận Tô Lâm Phong, hắn chắc chắn sẽ không tha cho ngươi, thế lực đằng sau Tô Lâm Phong ngươi không động được vào đâu, sự liều lĩnh của ngươi chỉ khiến ngươi lâm vào tình thế nguy hiểm, khiến Tô bá bá phải cùng chịu tội với ngươi".
"Chỉ vì chút áp bức mà ngươi dám lên quyết đấu võ đài với người ta không màng tới những chuyện khác, như vậy thực sự không phải kẻ biết nhìn xa trông rộng.
Ngươi lợi hại đến đâu mà dám hành động ngu ngốc, ấu trĩ đến vậy?"
Dứt lời cô gái cao gầy chuẩn bị rời đi, không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa.
"Khoan đã!”
Tô Khiêm kêu lên ngăn cô gái cao gầy rời đi.
"Có chuyện gì?", cô gái cao gầy chau mày lại, loại người không thức thời như vậy, cô không muốn nói nhiều.
Tô Khiêm lắc đầu, nói: "Ta và cô không quen không biết, cảm ơn cô đã cứu cha ta, nhưng những lời của cô, ta hoàn toàn không đồng ý".
"Ồ?"
Cô gái cao gầy ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ ta nói không đúng?"
"Đương nhiên là không đúng rồi!"
Tô Khiêm dứt khoát phủ nhận, thẳng lưng ngẩng cao đầu, khảng khái nói: "Thân làm con, nếu thấy cha mình bị người ta bắt nạt mà không dám phản kháng thì còn có tư cách gì để sống nữa!"
"Tô Lâm Xuyên cướp linh tài của cha ta, cha ta không đưa liền đánh đập tàn nhẫn, người làm con như ta nếu sợ hãi không dám đứng lên thì chẳng phải là không bằng cả con chó sao!"
"Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, nếu chút chí khí này còn không có thì còn nói gì đến võ đạo, đừng nói là Tô Lâm Xuyên, Tô Lâm Phong, cho dù có là đệ tử nội môn, đệ tử cốt cán của nhà họ Tô thậm chí là gia chủ nhà họ Tô, dám cả gan động vào cha ta thì Tô Khiêm ta chắc chắn sẽ cố gắng khiến bọn họ phải trả giá!".