Vô Thượng Long Ấn


Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 1: Bỏ mạng tại Vong Linh sơn mạch
Dịch: Cường Thuần Khiết
Biên: Cường Thuần Khiết
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Một mảnh hắc vụ nhàn nhạt bao phủ rừng rậm, âm lãnh mà ẩm ướt. Mỗi một gốc cây đều có hình thù kỳ quái, giống như từng con quái thú, vô cùng kinh khủng.
Bên trong khu rừng, khắp nơi đều là đầm lầy. Nếu như không cẩn thận bước đi trong này, rất dễ bỏ mạng.
- Răng rắc… Răng rắc…
Phía sau một cây cổ thụ vang lên thanh âm chói tai, giống như hai thiết bổng đang va chạm vào với nhau.
Không bao lâu, một Khô Lâu cầm cốt mâu tỏa ra ánh sáng u ám từ phía sau cây cổ thụ đi ra. Trên người Khô Lâu này mặc một bộ áo giáp rách nát, hai hốc mắt trống rỗng, lóe lên hai luồng hồng mang quỷ dị.
Đúng lúc này, một đạo ngân quang mỏng manh như tia chớp xẹt qua, cắt ngang đầu Khô Lâu.
Nhất thời, hồng mang trong hốc mắt Khô Lâu giống như ngọn lửa bị xối nước lạnh lập tức vụt tắt. Ngay lập tức, một khối thân thể trở thành một đống hài cốt.
Đối diện với cây đại thụ, một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi ẩn núp hiển lộ, trên lưng đeo một trường cung đen sẫm, mặt đầy vết bẩn, một thân xiêm y rách mướt. Nhưng hai tròng mắt thiếu niên thỉnh thoảng hiện lên quang mang giống như lãnh điện, làm cho kẻ khác tim đập nhanh không dứt.
Nếu có người nhìn thấy thiếu niên này, chắc chắn không tự chủ được nổi da gà. Hắn một thân lệ khí tĩnh mịch, làm cho người ta không thể cảm thụ được chút nhiệt độ của loài người.
Thiếu niên như con báo nhẹ nhàng nhảy xuống, rút ra mũi tên màu bạc trên đầu Khô Lâu, sau đó vươn hai ngón tay đưa vào hai hốc mắt đen ngòm. Không bao lâu, hắn lấy ra một hạt châu màu xanh từ bên trong.
- Ha ha, vận khí không tệ. Hôm nay đã kiếm được mười viên Vong Linh châu rồi.
Khóe miệng Tề Bắc nở nụ cười. Kỳ quái chính là, khi hắn nở nụ cười, một thân lệ khí tịch mịch toàn bộ tiêu tán. Đôi con ngươi đầy sức sống, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, thân thiết.
- Sắp tối rồi, tìm chỗ nghỉ một đêm. Haiz, cũng không biết lúc nào mới có thể đi ra khỏi cái Vong Linh sơn mạch chết tiệt này.
Tề Bắc lầu bầu, lòng bàn chân khẽ động, lập tức nhảy lên trên một cây đại thụ. Thân hình hắn tại cây đại thụ nhảy vài cái, liền biến mất.
Ánh trăng như thủy ngân xuất hiện, Vong Linh sơn mạch bắt đầu náo nhiệt.
Khô Lâu, Cương Thi, U Linh Trùng, Thực Hồn Thú…
Ban đêm tại Vong Linh sơn mạch, chính là thiên đường của Vong Linh, là nơi ăn chơi trác táng của Tử Linh.
Một người sống mà bước chân vào đây, chẳng khác nào đi tới địa ngục.
Trong một huyệt động nham thạch u ám, Tề Bắc ngồi xếp bằng, lưỡi đặt trên đỉnh hàm, khí tụ đan điền, bàn tay hướng về phía trước đặt ngang trên đầu gối.
Khói trắng nhàn nhạt từ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của hắn tỏa ra. Cùng lúc đó, tại lỗ chân lông quanh thân hắn không ngừng rỉ ra nước bẩn hôi hám đen như mực.
Bỗng nhiên, cả người Tề Bắc run rẩy, trong cơ thể phát ra mấy tiếng nổ nhẹ giòn.
Cùng lúc đó, tại lòng bàn tay trái của Tề Bắc, một đồ án Hoàng Kim Thần Long đằng vân giá vũ hiện ra rõ ràng, tản ra vạn sợi hào mang kim sắc.
Một cỗ lửa đốt nóng rực tại đan điền của Tề Bắc, một tia chân khí hung hậu căng tràn khắp kinh mạch hắn..
Trong phút chốc, Tề Bắc cảm thấy thân thể giống như biến thành một cái nồi hơi, bên trong chứa đầy chất lỏng sôi trào, muốn bùng nổ thoát ra.
- A…
Tề Bắc đột nhiên mở mắt ra, một tiếng hô to phát ra từ bên trong cổ họng của hắn.
Tiếng hô bay thẳng đến chân trờ, ẩn hiện một tiếng long ngâm.
Sau một tiếng hống, Tề Bắc cảm thấy cả người thư thái, thân thể nhẹ nhàng như một chiếc lông mao.
- Thần Long Quyết tầng thứ nhất, cuối cùng cũng thành công.
Tề Bắc lẩm bẩm nói. Tại đan điền của hắn, một đoàn nội lực hàng kim sắc chậm rãi xoay tròn. Hắn có thể cảm giác được lực lượng bành trướng trong cơ thể hắn. Thậm chí cách hơn một trăm thước, hắn còn có thể nghe được những tiếng động từ Cương Thi phát ra.
Chẳng qua là Tề Bắc lập tức cảm thấy bất hảo, một đám Vong Linh cao cấp sắp bay tới gần. Phía bên ngoài tử khí nồng nặc, từng tiếng kêu lớn do Vong Linh phát ra hòa cùng với tiếng xé gió, tạo thành một thanh âm giống như địa ngục.
Tề Bắc phóng người lên, từ trong bao tải lấy ra vô số Vong Linh châu màu sắc khác lạ, sắp thành một trận pháp kỳ lạ.
- Mạc các lạp tư, bỉ á na.
Tề Bắc cầm trong tay một quyển sách cổ màu đen, trong miệng lẩm bẩm một loạt chú ngữ khó hiểu.
Sau khi Tề Bắc vừa đọc xong chú ngữ, trên quyển sách cổ màu đen hiện lên một phù văn ma pháp. Hơn một trăm viên Vong Linh châu trên mặt đất lập tức bể tan tành, tử khí nồng đậm bao quanh thân thể của hắn đem hắn dần dần biến mất.
Một người to lớn như vậy, cư nhiên lại tiêu thất tại chỗ.
Lúc Tề Bắc vừa biến mất, hang đá ngăn cửa động bị một cỗ lực lượng khổng lồ chấn nát. Một Khô Lâu khoác một cốt khải đen nhánh xuất hiện tại cửa động. Một tia sáng màu vàng lập lòe trong hai hốc mắt của nó, đang quét tới quét lui tại huyệt động.
- Kim quang trong hốc mắt, là Vong Linh cao cấp nhất. Chính diện đánh nhau với nó, mười ta cũng không đủ cho nó giết. Nhưng mà nhìn thái độ của nó dường như không phát hiện được ra ta tồn tại. Ma pháp tại thế giới này, quả là quá sức thần kì.
Trong lòng Tề Bắc âm thầm kêu may mắn.
Cũng không bao lâu, Khô Lâu liền phá không rời đi.Vong Linh cao cấp, đã có được trí thông minh.
Nhưng mà bên ngoài hang động, có mấy trăm Vong Linh cao thấp ngăn chặn hết lối ra.
Trời bắt đầu sáng, Vong Linh bên ngoài sơn động hiển nhiên chán ghét ánh sáng mặt trời, theo bản năng bắt đầu hướng bên trong hang động ẩn đi.
Đúng lúc này, ma lực của trận pháp ẩn thân cũng sắp hao hết.
Tề Bắc lưng đeo trường cung, tay trái cầm một thanh cốt đao, tay phải cầm một cốt mâu ngăm đen, thân hình hắn hết sức căng thẳng.
Bỗng nhiên, “Ầm” một tiếng, hơn trăm viên Vong Linh châu biến thành bột phấn.
Tề Bắc nhanh chóng xông lên, cốt đao hóa thành tia chớp đem đầu ba bộ Cương Thi trước mặt chém bay. Thân thể của hắn theo quán tính đem một Khô Lâu đụng ngã, cốt mâu trong tay phải thuận thế cắm vào trong hốc mắt của nó.
Vong Linh xung quanh vô cùng tức giận, giống như ong vỡ tổ hướng về phía Tề Bắc tấn công.
- Nhận lấy cái chết.
Tề Bắc lệ khí đầy người, quát to một tiếng. Cốt đao, cốt mâu trong tay vung lên tạo thành vô số đạo quang mang kim sắc. Những nơi đi qua, giống như chém dưa thái rau, làm cho đám xương cốt cứ đổ rào rào.
Hắn thật sự không nghĩ tới, sau khi hắn đạt đến Thần Long Quyết tầng thứ nhất, chiến lực lại có thể thăng đến trình độ như vậy.
Lực lượng của hắn, tốc độ của hắn, phản ứng của hắn, so với lúc trước phải tăng lên gấp ba.
Đặc biệt là nội lực xuyên vào cốt mâu, cốt đao lại phát ra quang mang kim sắc, sắc bén giống như thần binh thiên nhận, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Chẳng qua, Tề Bắc cũng không dám cao hứng quá sớm. Mặc dù đây đều là những Vong Linh cấp thấp, nội lực của hắn cũng mãnh liệt mênh mông, nhưng hắn có một nhược điểm chí mạng đó là không kiên trì được quá lâu. Chỉ mấy lần công kích, cũng đã hao tổn quá nửa rồi.
Tề Bắc chạy ra khỏi huyệt động, hắn không dám ham chiến, bên trong còn có năm, sáu trăm Vong Linh sinh vật. Một khi nội lực của hắn tiêu hao hết, hắn chỉ có nước quỳ xuống dùng nước bọt nói chuyện với đám Vong Linh này.
Vong Linh cấp thấp hoạt động chậm chạp, lấy tốc độ của Tề Bắc, không phí bao nhiêu sức lực liền đi ra được bên ngoài.
Tề Bắc chém đứt một đầu Cương Thi, sau đó đạp lên đỉnh đầu một Khô Lâu, cả người giống như đại bàng rơi xuống đất, thoát khỏi vòng vây của đám Vong Linh.
Tề Bắc thở phào nhẹ nhõm, hắn vắt chân lên cổ một đường cắm đầu chạy.
Thình lình phát sinh dị biến, một đôi tay tử hắc từ dưới đất chui lên giữ chặt lấy hai chân Tề Bắc.
Trong lòng Tề Bắc cả kinh, cốt đao trong tay trái nổi lên một tầng kim quang nhàn nhạt chém xuống.
“Keng” một tiếng. Trên đôi tay Cương Thi chỉ lưu lại một lỗ thủng dài ba tấc. Mà cách đó không xa, bầy Vong Linh đã tiến tới, chỉ cách chưa đầy tám thước.
Tề Bắc hét lớn một tiếng, nội lực tập trung vào hai chân, dùng sức đạp một cái trên mặt đất, cả người như đạn pháo bay lên.
Một khối Cương Thi từ dưới đất bị kéo lên. Chính xác chỉ là một nửa, bởi vì Cương Thi này bị cụt nửa thân. Móng vuốt của nó vẫn bám chắc hai chân Tề Bắc.
Tề Bắc rơi xuống đất, nhìn Cương Thi chỉ còn nửa thân, nhưng trong lòng hắn vạn phần sợ hãi.
Hai mắt Cương Thi này tỏa ra u quang màu xanh biếc, toàn thân vô cùng cứng rắn, ở mi tâm của nó, có một chấm phát ra ánh sáng màu bạc. Nói cách khác, nó chính là một Vong Linh cao cấp. Vì trên trán có phát ánh sáng màu bạc, nó được xưng là Ngân Thi. Cho dù chỉ là bán thân, nhưng nó vẫn là cao cấp Vong Linh.
Ngân Thi mượn lực hai tay, nửa thân thể nhanh như tia chớp xông về phía trước, giương miệng rộng hướng bắp đùi Tề Bắc táp tới.
Tề Bắc vung cốt đao vỗ ngang đầu Ngân Thi, để cho cái miệng rộng của Ngân Thi trệch phương hướng, táp một ngụm không khí.
Lúc này, Tề Bắc cắn răng, dùng sức đạp mạnh một cái, đẩy hai bàn tay cứng như sắt của Ngân Thi ra khỏi đùi mình. Tuy huyết nhục tung tóe trên hai chân, nhưng hắn khôi phục được tự do. Lúc này, bầy Vong Linh chỉ còn cách hắn khoảng nửa thước. Một con Khô Lâu gần nhất đã vung cốt nhận tấn công.
Tề Bắc bổ nhào xuống, thân thể xoay vài vòng trên mặt đất tránh né. Sau đó hắn nhảy lên một cây đại thụ, trong tích tắc biến mất trong rừng cây rậm rạp.
Chỉ cần mượn tán cây rậm rạp, với năng lực ẩn náu của hắn, trốn chạy hẳn không là vấn đề.
Tề Bắc chạy được một đoạn, vừa quay lại nhìn, nhất thời con ngươi kịch liệt co lại.
Cái con Ngân Thi chết tiệt còn nửa thân thể kia, tốc độ so với hắn còn nhanh hơn ba phần. Nó vừa đưa hai tay trống xuống đất khẽ nhảy, liền chỉ thấy huyễn ảnh của nó.
Thần kinh của Tề Bắc căng thẳng đến cực hạn, tinh thần hết sức tập trung. Mỗi lần gặp phải sinh tử tồn vong, hắn đều cố gắng tập trung để tinh toán cùng phân tính cách thoát thân.
- Ầm…
Tề Bắc nhảy sang cây đại thụ khác. Chỗ cây đại thụ hắn vừa đứng bị móng vuốt sắc bén của Ngân Thi đánh cho gẫy gập.
Tề Bắc liều mạng nhảy qua các cành cây đại thụ. Chẳng qua là, vô luận hắn có tăng tốc hết sức, nhưng Ngân Thi vẫn dính sát phía sau hắn. Trên lưng, trên đùi, thậm chí toàn thân của hắn cũng lưu lại nhiều vết thương.
“Tình hình này xem ra không trốn thoát được nó. Nếu cứ tiếp tục, cho dù không bị nó xé thành mảnh nhỏ, những vết thương mang độc này cũng khiến cho ta vạn kiếp bất phục.”
Trong lòng Tề Bắc thầm nghĩ, vết thương trên người đã bắt đầu thối rữa, độc tố theo máu lan khắp toàn thân. Nếu không có một lớp nội tức bảo vệ lục phủ ngũ tạng, có lẽ hắn đã không thể động đậy được rồi. Tuy vậy, hắn cũng không thể kiên trì được bao lâu.
Tề Bắc không chút hoảng loạn, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn lâm vào nguy cơ sinh tử tồn vong. Trong lòng hắn hiểu rõ, dưới tình huống này, nếu không giữ vững đầu óc tỉnh táo, hắn còn bị chết nhanh hơn.
Đúng lúc này, ánh mắt Tề Bắc nhìn qua một ổ Thực Thi Trùng trên cây đại thụ, trong lòng hắn khẽ động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui