Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 111: Cầu cứu
Dịch: tsaichen
Biên: Cường Thuần Khiết
Nhóm dịch: Nòng Nọc đọc truyện mới nhất tại .
Nguồn: 4vn.eu
- Mang đi, phản kháng giết không cần hỏi.
Thiết Đầu vung bàn tay lên quát.
Đối mặt với Thiết Đầu cực kỳ cường ngạnh, hơn mười tên Thú Nhân tộc không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn chịu áp giải đi ra ngoài.
Hai mắt Lệ Á ánh lên quang mang nhìn theo bóng lưng to lớn của Thiết Đầu, đột nhiên nàng quay sang phụ thân nói một cách rất kiên định:
- Cha, con muốn hắn làm nam nhân của con.
Đế Mỗ vô cùng ngạc nhiên, cảm giác khó mà tin nổi.
Mỹ quan của nhân loại so với Ải Nhân hoàn toàn khác nhau. Đối với Ải Nhân tộc mà nói, thì người con gái to lớn vạm vỡ như Lệ Á chính là nữ thần. Nhưng đối với nhân loại thì lại khác, nam tử nhân loại chính là thích những người con gái vóc người mảnh mai, xinh đẹp.
Những người xung quanh nghe thấy lời của Lệ Á liền cười lên ha hả.
- Cười cái gì mà cười, hắn chính là người anh hùng trong lòng Lệ Á ta, ta nhất định sẽ chiếm lấy trái tim của hắn.
Lệ Á tức giận, quay đầu lại trừng mắt nhìn những người đang cười xung quanh nói.
- Lệ Á, ngươi có biết nam tử trọc đầu vừa rồi là ai không? Đó chính là tâm phúc của thành chủ đại nhân, Thiết Đầu Thống Lĩnh. Lần trước Thú Nhân tộc công thành, ta có may mắn được thấy vẻ uy dũng của hắn. Trong thành Tây Linh này có rất nhiều tiểu thư xinh đẹp sùng bái hắn. Không phải là đại thúc ta đả kích ngươi, nhưng thật sự thì ngươi khó có thể vừa mắt hắn ta.
Người nói chính là vị trung niên nam tử ở cửa hàng bên cạnh.
Lệ Á hừ lạnh một tiếng, xoay xoay thiết trùy trong tay rồi lập tức quay đầu rời đi.
Trong suy nghĩ của nàng thì Thiết Đầu đã không thể thoát khỏi lòng bàn tay của nàng rồi.
Đáng thương cho Thiết Đầu, bản thân hắn lại không hề biết rằng mình được một thiếu nữ Ải Nhân bưu hãn mến mộ. Nếu như hắn biết được điều này liệu có hối hận vì đã đích thân tới tuần tra hay không?
…………………………………
Khắc La nhìn thiếu niên tuấn mĩ đang ngồi một cách tùacute; phía đối diện, chỉ thấy ánh mắt của người này sắc như lưỡi dao găm cắt lên trên mình gã, áp lực đó khiến người dũng mãnh như hắn cũng không dám thở mạnh.
- Khắc La, Tộc nhân Tây Sơn trấn của ngươi có hành vi lũng đoạn thị trường, về việc này ngươi có ý kiến gì không?
Tề Bắc khẽ nhấp một ngụm trà thơm, tỏ ra vẻ tùacute; hỏi.
- Thành chủ đại nhân, đây tuyệt đối là một sỉ nhục đối với Sư Nhân tộc chúng ta. Ta thân là tộc trưởng Sư Nhân tộc, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Ta thật không thể ngờ được bọn họ là người dưới trướng của ta lại đi làm loạn, xin chủ thành đại nhân nghiêm trị.
Khắc La nói.
- Khắc La, ta biết ngươi là một trang hảo hán, ta tin ngươi thật sự không biết chuyện này. Nhưng những tộc nhân dưới trướng của ngươi kia, ta muốn ngươi trục xuất bọn họ ra khỏi tộc, vĩnh viễn không cho tiến nhập thành Tây Linh.
Tề Bắc thản nhiên nói.
Thân hình Khắc La run lên. Dựa theo quy củ trong thành Tây Linh, tội của những tộc nhân kia nhiều lắm thì bị xử một chút hình phạt cùng với nộp một chút kim tệ là xong. Theo lý mà nói thì không nên phạt nặng như vậy. Chẳng lẽ thành chủ đại nhân là đang nhắm vào hắn.
- Xin nghe theo sự xử trí của thành chủ đại nhân.
Khắc La cắn răng nói.
- Có phải ngươi cảm thấy bổn thành chủ xử phạt như vậy là quá nặng?
Tề Bắc khẽ xoay chén trà trong tay, nhàn nhạt nói.
- Không dám.
Khắc La cúi thấp đầu xuống, nhưng trong lòng hắn nghĩ đúng là quá nặng.
Tề Bắc đứng dậy, vỗ tay lên vai Khắc La nói:
- Bổn thành chủ làm như vậy tự nhiên là có nguyên nhân.
- Kim Cương chính là hậu duệ của Thú Thần, huyết mạch cuồng hóa trong cơ thể hắn đã thức tỉnh, chẳng lẽ ngươi muốn hắn làm hậu vệ bên cạnh ta cả đời sao?
Tề Bắc nói.
Khắc La lập tức ngẩng đầu lên, kích động nhìn Tề Bắc. Thật ra nói hắn thuần phục Tề Bắc nhưng thật sự là hắn thuần phục Kim Cương.
- Ta muốn để cho Kim Cương trở thành vua của Thú Nhân tộc, hắn có tư cách để lập lên một Thú Nhân đế quốc mới.
Tề Bắc chậm rãi nói.
- Đa tạ thành chủ đại nhân.
Khắc La kích động nói. Hậu duệ của Thú Thần, chính là vua của Thú Nhân tộc. Hắn thật không nghĩ tới Tề Bắc lại tính toán như vậy. Chỉ là hắn có chút không hiểu, việc đó với việc hắn trục xuất tộc nhân của mình khỏi thành Tây Linh thì có quan hệ gì với nhau?
Tề Bắc chỉ cười mà không nói.
Khắc La suy nghĩ một lát, đột nhiên hiểu ra, liền mở miệng nói:
- Thành chủ đại nhân, ngài là muốn bọn họ đi nằm vùng…
Lúc này tâm tình của Khắc La so với vừa rồi hoàn toàn trái ngược. Nếu như lúc trước là vô cùng phẫn uất thì lúc này chính là vô cùng cảm động.
Tề Bắc nói với hắn một chuyện trọng yếu như vậy, điều này thể hiện Tề Bắc thật sự tín nhiệm hắn.
- Không biết thành chủ đại nhân muốn gài người vào thế lực nào?
Khắc La hỏi, cố gắng đè nén âm thanh xuống, mặc dù hắn biết rõ xung quanh đây không thể có kẻ nghe nén.
- Bỉ Mông bộ tộc. Thứ nhất, thực lực của Bỉ Mông tộc rất mạnh. Thứ hai là quân đội của họ gần kề với chúng ta nhất, đối với chúng ta chính là uy hiếp lớn nhất.
Tề Bắc nói.
- Thành chủ đại nhân anh minh.
Khắc La không nhịn được vuốt mông ngựa.
- Ngươi đi trước đi, có gì ta sẽ an bài.
Tề Bắc nói.
- Vâng, đại nhân.
Khắc La hành lễ rồi cáo lui.
Tề Bắc ngồi xuống, tay nâng chén trà xuất thần.
Bất chợt, có một đôi ngọc thủ vô cùng mềm mại khẽ đặt lên bờ vai hắn, nhẹ nhàng xoa bóp.
- Thiếu gia, huynh tin tưởng Khắc La sao?
Huyễn Ảnh nhẹ giọng hỏi. Nàng vừa rồi vẫn núp ở một bên nghe hai người nói chuyện.
- Để tin tưởng cần phải có thời gian, cũng cần có một vài việc để nhìn thấu một con người.
Tề Bắc nhẹ nhàng mở miệng.
- Huynh đem chuyện này giao cho Khắc La thật ra chính là một sự khảo nghiệm đối với hắn đúng không?
Huyễn Ảnh hỏi.
- Đúng vậy. kưng à, muội không tin tưởng hắn?
Tề Bắc từ trong giọng nói của Huyễn Ảnh cũng đoán được phần nào.
- Trừ huynh và đại ca ra, muội không tin tưởng bất kỳ người nào. Mặc dù trước đây Khắc La từng là thủ hạ của cha muội, nhưng muội cảm giác như hắn vẫn đang giấu giếm điều gì đó.
Huyễn Ảnh nói.
Tề Bắc vỗ nhẹ lên bàn tay nàng, con người ai cũng có bí mật, chỉ cần điều đó không gây nguy hiểm đối với người thân của hắn thì hắn cũng chẳng bận tâm.
Đúng lúc này, Độc Nhãn vội vàng đi đến, nói:
- Thành chủ đại nhân, hai gã đệ tử của Ngự Thú Trang trở lại, nói có chuyện gấp muốn gặp người.
Hai người? Tề Bắc mơ hồ cảm thấy có chút không ổn. Hai gã đệ tử Ngự Thú Trang trở lại, nhưng Tiểu Cửu lại chưa trở về, xem ra thật sự có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Rất nhanh, hai đệ tử Ngự Thú Trang là Địch Á cùng Tiểu Lê tiến vào, bộ dạng hai người có chút chật vật, vẻ mặt lo âu.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tề Bắc trầm giọng nói.
- Thành chủ đại nhân, ngài mau đi cứu đại sư tỷ của chúng ta, sư tỷ cùng với vị hộ vệ Tiểu Cửu kia đã lọt vào vùng lãnh thổ hoang dã dưới vách núi rồi.
Tiểu Lê giống như sắp khóc nói.
Vách đá….
Tề Bắc thoáng sửng sốt, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại. Tiểu Cửu chính là một vương phẩm Ma Pháp Sư thổ hệ, cùng với một vị cao cấp Ma Pháp Sư phong hệ, căn bản sẽ không có nguy hiểm gì.
- Vách đá kia có chút cổ quái, sâu không thấy đáy, ta và Địch Á cùng nhau bò xuống, nhưng mà không làm sao xuống tới đáy được.
Tiểu Lê nói.
- Sau đó chúng ta chờ ở phía trên vách đá ba ngày, nhưng mà cũng không thấy Đại sư tỷ cùng Tiểu Cửu đi lên.
Địch Á nói thêm, vẻ mặt vô cùng kinh sợ.
Vùng man hoang này vô cùng nguy hiểm, khi bọn họ tiến vào tìm Diêm Phương Phỉ cùng Tiểu Cửu đã trải qua rất nhiều nguy hiểm. Khi bọn hắn quay trở lại cầu viện cũng vài lần suýt tử nạn dưới nanh vuốt của ma thú.
Tề Bắc nghĩ đến Tiểu Cửu đang gặp nạn, trong lòng lo lắng không yên, nhưng vẻ mặt hắn không hề tỏ ra chút khác thường.
- Các ngươi không cầu viện Ngự Thú Trang sao?
Tề Bắc hỏi, hắn cũng không nhắc gì tới Tiểu Cửu. Một đệ tử lòng cốt của Ngũ Đại Thánh Địa gặp nạn, chẳng lẽ các cao thủ của Thánh Địa không quan tâm gì sao?
- Chúng ta cũng đã cầu cứu sư môn, nhưng mà Ngự Thú Trang cách nơi này rất xa, chúng ta sợ người của sư môn tới thì đã muộn. Vì vậy… Thành chủ đại nhân, coi như Tiểu Lê ta cầu xin ngài, xin ngài hay cứu Đại sư tỷ của ta.
Đôi mắt Tiểu Lê nổi lên tầng hơi nước. Nàng không lý gì tới Tiểu Cửu, có lẽ trong tiềm thức của nàng cho rằng Tề Bắc sẽ không quá để ý tới tính mạng của một hộ vệ, căn bản sẽ không vì người đó mà đi mạo hiểm, cho nên từ đầu tới cuối nàng chỉ nhắc đến Diêm Phương Phỉ, thái độ vô cùng cầu khẩn.