Vô Thượng Long Ấn


Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 141: Răng môi mê hồn
Dịch: ♥hcmutransmt06a♥
Biên: Cường Thuần Khiết
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: .eu
Diễn võ trường sau thành Tây Linh, một thanh niên ở trần cực kỳ khôi ngô cường tráng đang không ngừng qua lại bên trong Kim Cương Thạch Lâm.
Kim Cương Thạch Lâm thật ra là do một cơ quan khống chế kim cương trụ tạo thành, trên trụ được gắn nhiều đá kim cương dài ngắn không đồng nhất, thậm chí là đá kim cương đã được mài thành mũi nhọn kim cương.
Khi cơ quan được khởi động, Kim Cương trụ sẽ lập tức xoay tròn, mang theo đá kim cương cùng mũi nhọn kim cương công kích người xông trận.
Cơ quan này là do Mễ Kỳ tạo ra để huấn luyện Thần Long quân. Nhưng trước mắt mà nói, vẫn chưa có người nào có thể hoàn toàn xông qua. Bởi vì càng đến cuối, kim cương trụ xoay tròn càng nhanh, hơn nữa mũi kim cương cũng ngày càng dài, khe hở để né tránh càng nhỏ.
Huấn luyện bình thường, mũi kim cương công kích nhiều nhất chỉ có thể làm cho người xông qua bị thương nhưng không thể chết người. Hơn nữa cường giả trong quân đội đều tập trung tại đây, một khi binh lính nảy sinh mâu thuẫn sẽ lựa chọn để tỷ thí.
Nhưng lúc này, trong trận pháp trừ người thanh niên khôi ngô kia cũng không có người nào khác. Hơn nữa mũi kim cương cũng không được xử lý như lúc huấn luyện, nếu sơ xảy bị đánh trúng rất có thể chết không toàn thây.
Bước chân người thanh niên xông trận này hết sức linh hoạt, cả người mang theo một loại sát khí hùng mạnh, đôi khi không kịp né tránh kim cương tí, hắn liền trực tiếp đánh ra một quyền ngăn cản.
Thanh niên này càng lúc xông vào càng sâu. Lúc này tại chỗ của hắn, kim cương trụ xoay tròn kia đã tạo thành từng đạo tàn ảnh, mắt thường căn bàn không cách nào nhìn rõ.
Đúng lúc này, một viên kim cương đánh tới cực nhanh, người kia không cách nào tránh né, đột nhiên hắn quát to một tiếng, bàn tay đưa ra trực tiếp ngạnh kháng.
Nhưng cũng đúng lúc này, một mũi kim cương khác gần như đồng thời đâm tới phần eo cua hắn.
- Hự!
Thanh niên lại một lần nữa quát to, tay còn lại bắt được gốc mũi kim cương kia.
Hai cây kim cương trụ khổng lồ kia đang xoay tròn cực nhanh thế nhưng bị thanh niên kia dùng cánh tay bắt phải dừng đứng lại. Mà trên cánh tay thanh niên cũng nổi đầy gân xanh, đang không ngừng bành trướng.

- Hống!
Thanh niên ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lớn, con ngươi trong phút chốc biến thảnh đỏ ngầu. Thân hình bắt đầu bành trướng, trên mặt và ngực mọc ra bộ lông như ngọn lửa.
Thanh niên này chính là Kim Cương, hắn vừa cùng Thiết Bối thú nhân tộc Thiết Long nói chuyện với nhau xong liền một mình chạy tới diễn võ trường này, như phát tiết phẫn nộ trong lòng.
Sau khi cuồng hóa, Kim Cương liền đem hai cây kim cương trụ kia nhổ lên, phía dưới vẫn mang theo khóa sắt to như bắp đùi.
- A….
Kim Cương rống giận, đem hai cây kim cương trụ kia quăng đi, thân thể khổng lồ tiến về phía trước. Từng quyền từng quyền mang theo kim sắc thú ảnh oanh kích vào những kim cương trụ kia.
Một cây kim cương trụ cứng rắn vô cùng bị hắn oanh kích vỡ vụn ra. Trong chốc lát, cả kim cương trận thành một mảnh hỗn độn, khắp nơi là đá vụn cũng khóa sắt bị xé đứt.
Tề Bắc không biết lúc nào đã xuất hiện bên trong diễn võ trường, vẻ mặt bình tĩnh lẳng lặng mà nhìn Kim Cương phát tiết.
Rốt cục, Kim Cương đã xông đến cuối, hắn thở từng ngụm hổn hển, chậm rãi xoay người qua, ánh mắt giao nhau với Tề Bắc.
Một lúc sau, Kim Cương bước từng bước về phía Tề Bắc. Thân thể cuồng hóa đang dần dần biến mất, khi hắn tới trước mặt Tề Bắc thì thân thể đã hoàn toàn trở thành bình thường.
- Thiếu gia!
Kim Cương cúi đầu, ánh mắt lộ ra xin lỗi.
Tề Bắc vỗ vai Kim Cương nói:
- Ta biết ngươi có cừu hận trong lòng, ta cũng đã từng nói, mối thù của ngươi là mối thù của ta. Bất luận ngươi đối mặt với người nào chăng nữa.
- Thiếu gia, ta…
Kim Cương kích động nói.
Tề Bắc khoát tay chặn lời hắn:
- Ta quyết định xuất binh!
Kim Cương đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tề Bắc.
- Ta lấy danh nghĩa của ngươi xuất binh nhưng cũng không hoàn toàn là vì ngươi, cũng có lợi ích của ta bên trong.
Tề Bắc thành thật nói.

- Tạ ơn thiếu gia!
Kim Cương bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, cúi thân thể xuống giống như ban đầu ở Kim Diệp quyết định đi theo Tề Bắc.
- Kim Cương, sẽ có một ngày ta giúp ngươi ngồi lên bảo tọa đế vị Thú nhân đế quốc.
Tề Bắc chậm rãi nói. Mười ngày sau, một bản kế hoạch tác chiến cặn kẽ đã đến tay Tề Bắc.
Tề Bắc đọc qua, trong tâm vô cùng hài lòng.
Nhưng mà Thần Long quân phải lặng yên không một tiếng động xuyên qua hơn hai ngàn dặm tới lãnh địa của Thiết Bối thủ nhân tộc tập kích bất ngờ, làm được chuyện này đúng là không dễ dàng.
Trong kế hoạch tác chiến có nói rất rõ ràng, cho Thần Long quân giả trang thành từng nhóm đạo phỉ từ từ thâm nhập, lấy che dấu thân phận làm mục đích chính.
Nhưng mà, muốn thực hiện được kế hoạch này thì khó lại càng thêm khó. Đầu tiên, Tề Bắc tin tưởng trong quân đội Tây Linh thành chắc chắn có Bỉ Mông tham gia, huống hồ điều động mấy vạn quân đội động tĩnh không nhỏ, muốn làm cho người khác không chú ý là vô cùng khó khăn.
Mặc khác, đạo phỉ đoàn mặc dù đang tàn sát bừa bãi ở địa giới Tây Bắc, nhưng đội hình đạo phỉ đoàn lên đến mấy vạn người do Thần Long quân giả trang muốn giấu diếm lại cũng là một khó khăn khác.
Tề Bắc cầm kế hoạch tác chiến mà lo nghĩ không thôi nhưng cũng không nghĩ ra được sách lược vẹn toàn nào.
Tề Bắc cau mày đi vào trong phòng tắm, cởi hết đồ nhảy vào trong bồn tắm tiếp tục trầm tư.
Không biết qua bao lâu, Tề Bắc nghe được bước chân Huyễn Ảnh đi đến, sau đó là thanh âm sột soạt cởi quần áo.
Tề Bắc mở mắt ra, liền thấy được thân thể đáng kiêu ngạo trắng ngần của Huyễn Ảnh đang bước vào bồn tắm, đi tới gần hắn.
Ngọn ngọc phong sung mãn cao ngất lộ ra một nửa trên mặt nước, theo mỗi bước đi của nàng mà nhẹ nhàng rung động, đỉnh núi lúc ẩn lúc hiện, cực kỳ mê người.
- Thiếu gia, người đang nghĩ gì thế? Gần một canh giờ rồi!
Huyễn Ảnh đi tới bên cạnh Tề Bắc ôn nhu hỏi, nhuyễn nhục trước ngực dán chặt lên cánh tay của hắn.
- Đang nghĩ đến chuyện chinh phạt Thiết Bối thú nhân tộc vẫn còn tồn tại một vài vấn đề, nếu không được giải quyết, thương vong sẽ rất lớn.
- Không nghĩ ra được thì trước hết thư giãn một chút. Với tài trí của thiếu gia nói không chừng chỉ một chút nữa là nghĩ ra phương pháp giải quyết hoàn mỹ. Ta giúp thiếu gia xoa bóp một chút.
Huyễn Ảnh nói xong, nhẹ nhàng đẩy Tề Bắc ra, sau đó ngồi phía sau hắn, để cho đầu của hắn tựa vào trên bộ ngực sữa của nàng, ngón tay dài nhỏ không nặng không nhẹ đặt trên đầu hắn.

Tề Bắc thoải mái mà phun ra một ngụm trọc khí thật dài, có được nữ nhân đẹp như thế, nam nhân còn đòi hỏi gì nữa.
Huyễn Ảnh xoa bóp một lúc, ngọc thủ đột nhiên đi xuống, lướt qua gương mặt Tề Bắc, qua cổ, đi tới lồng ngực rắn chắc của hắn.
Móng tay Huyễn Ảnh đột nhiên vuốt lên đầu vú hắn một cái. Như có dòng điện kích thích làm thân thể Tề Bắc hơi căng lên một chút nhưng ngay lập tức liền thanh tĩnh lại.
Sảng khoái!
Thấy Tề Bắc thích, Huyễn Ảnh làm lại hai lần, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực của hắn.
Tiểu Tề Bắc cũng nóng dần lên, cứng rắn!
Ngọc thủ Huyễn Ảnh tiếp tục đi xuống, đột nhiên nắm lấy món đồ đang nóng như lửa vươn cao của Tề Bắc.
Tề Bắc sắp hóa thân thành cầm thú, đem con cừu trắng nhỏ này nuốt vào bụng.
- Thiếu gia, người đừng hành động, để ta hầu hạ người! (DG: yêu Huyễn Ảnh chết mất)
Huyễn Ảnh cắn cắn vành tai Tề Bắc thủ thỉ.
Chuyện này Tề Bắc cầu còn không được, nhịn dục hỏa đang sôi trào trong lòng xuống, để mặc cho Huyễn Ảnh hầu hạ.
Lúc này, Huyễn Ảnh đứng trước mặt Tề Bắc, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, đầu ngập vào trong nước. ()
Nhưng ngay sau đó, toàn thân Tề Bắc run lên, hít sâu một hơi. Cảm giác phần lửa nóng cứng rắn của mình được bao bọc bởi một chỗ ấm áp, kích thích làm linh hồn hắn như muồn trùng phi cửu thiên.
Cái lưỡi thơm tho động khẽ, ngọc long vươn cao giận dữ bốc khói.
Ngọc tai khinh cổ, mất hồn giữa răng môi.
Một lúc lâu sau, Huyễn Ảnh mới ló đầu ra khỏi nước, khẽ nhấc mông ngọc lên, nước trong bồn tắm nhộn nào, cả phòng xuân sắc. ()
Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Bắc thần thanh khí sảng từ trong phòng ngủ đi ra, không còn bộ dáng ủ dột mày chau nữa, âm dương điều hòa có hiệu quả ngoài dự tính. ()
Tề Bắc triệu tập một đám tướng lĩnh trọng yếu của Thần Long quân, sửa đổi một bộ phận kế hoạch tác chiến.
- Để điều động đại quy mô Thần Long quân mà làm cho Bỉ Mông thám tử trong thành không chú ý đến, bổn tước đã có biện pháp. Những ngày qua chúng ta vì chọn lựa Thần Long vệ mà thường xuyên tiến hành huấn luyện, đem từng doanh một ra khỏi thành rồi thay trở lại bằng người của Tinh Thần, Hỏa Lang dong binh đoàn, sau đó tuyên bố với ngoại giới tiến hành phong bế toàn bộ huấn luyện, đây là tính toán của ta.
Tề Bắc mở miệng nói.
Kế này vừa ra, chúng tướng suy nghĩ một lát đều lớn tiếng tán thưởng.
- Tước gia, kế sách man thiên đã có, thế còn kế quá hải thì sao?
Hỏa Liệt hỏi, nói “quá hải” là chỉ xuyên qua khu vực khống chế của Bỉ Mông quân đội, lặng yên không một tiếng động đã tới lãnh địa Thiết Bối thú nhân tộc tiến hành đánh lén.
Tề Bắc cười hắc hắc:

- Kế sách quá hải các ngươi sẽ biết rất nhanh thôi. Vô luận phát sinh cái gì, các ngươi chỉ cần thi hành mệnh lệnh, không cần có bất cứ thắc mắc gì.
- Rõ! Tước gia!
Chúng tướng đồng thanh.
Ban đêm, không trăng không sao, bóng tối đen kịt.
Tây Bắc liệt phong thổi mạnh làm lá cờ trên tường thành bay phần phật.
Tiêm Giác thành có ba ngàn quân đội Bỉ Mông, mục đích là để phòng bị những đạo tặc đoàn đáng ghê tởm.
Đạo phỉ đoàn chỉ biết đến lợi ích, mặc kệ ngươi là quân đội hay là thương nhân đều cướp hết, ngay cả lương thảo của quân đội cũng bị chúng để ý.
Trú quân trong Tiêm Giác thành chính là để chấn nhiếp đạo phỉ, đây là một chi tinh binh trong quân đội Bỉ Mông, trong đó có một tiểu đội dực nhân năm mươi người.
Trên tường thành, có binh lính thú nhân thủ thành đi tuần tra, thủ vệ thập phần sâm nghiêm.
- Miêu Nhãn, có thấy gì bất thường không?
Một đội binh lính tuần tra đứng lại trên tường thành, một gã thú nhân xấu xí mở miệng hỏi.
- Có gì bất thường sao?
Thú nhân có đôi mắt như mèo, ban đêm phát ra lục quang hỏi lại.
- Không biết, chỉ cảm thấy không khí có chút âm trầm!
Thú nhân xấu xí nói.
- Hầu tử, tối hôm qua ngươi ở trên giường phun hơi nhiều sao? Thân thể hư nhược nên cảm thấy âm trầm?
Một thú nhân khác cười to.
- Câm miệng, trực giác Hầu tử rất linh nghiệm, có lẽ sắp có chuyện xảy ra, giữ vững tinh thần.
Miêu Nhãn nói.
Nhưng đội tuần tra mười người này nhìn xung quanh nhưng không phát hiện chỗ bất thường nào.
- Nhóm tiểu quỷ nhát gan, lão tử đi tiểu, làm quái gì có sự bất thường nào đâ.
Tên thú nhân mới cười nhạo kia nói, hắn đi qua một bên, cởi bỏ dây quần sắp khai thủy.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện trước mắt có một bóng dáng gần như trong suốt. Hắn định mở miệng kêu to, đột nhiên có một móng vuốt trong suốt xuyên qua bụng hắn, ruột gan chảy đầy đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận