Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 143: Chết cũng không phản bội
Dịch: Bích Ngọc Long
Biên: Cường Thuần Khiết
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: .eu
- Ta tự mình đi xem một chút, Hỏa Liệt, ngươi dẫn người đi trước đừng có mà dừng lại.
Tề Bắc nói.
- Vâng, Tước gia.
Hỏa Liệt gật đầu, hắn biết một khi Tề Bắc đã quyết định thì không cách nào thay đổi. Hơn nữa, với thực lực của Tề Bắc cùng Lãnh Tùy Phong sẽ không xảy ra chuyện gì lớn cả.
Rất nhanh Tề Bắc tìm được nơi một doanh trại Dịch Thập Bát gặp chuyện không may. Cảm nhận dao động năng lượng còn sót lại trong không khí, chăn mày Tề Bắc nhíu lại. Hắn cảm thấy có một cường đại năng lượng dao động, đối phương lúc đó có một tên Vương phẩm đỉnh chiến sĩ.
- Chủ nhân, nhìn dấu võ ngựa xung quang, chỉ sợ doanh trại Dịch Thập Bát bị khoảng hai đến ba nghìn kỵ binh vây quanh, bất quá hai bên không xảy ra kịch liệt giao chiến.
Âm thanh Thập Tam vọng lên bên tai Tề Bắc.
- Còn có, Dịch Thập Bát còn lưu lại mùi để truy tung.
Tiểu Cửu bổ sung.
- Đi, bổn thiếu gia muốn nhìn xem kia là thần thánh phương nào dám động đại đội nhân mã của ta.
Tề Bắc thảm nhiên nói.
Lập tức Tề Bắc theo mùi vị lưu lại của Dịch Thập Bát mà phóng đi, Lãnh Tùy Phòng xa xa ở phía sau.
…………………………………..
Sào huyệt nhóm thổ phỉ Cuồng Phong không ở phụ cận, nên trời tối bọn họ mới đi đến một đỉnh núi hoang vu bên cạnh nhìn xuống sào huyệt của bọn cướp.
Dịch Thập Bát bị treo ở trước cổng doanh trướng. Trên người dính đầy nước muối, trên người thì bịt roi da đánh chầy ra róc thịt, nhưng ánh mắt của hắn thủy chung không có biến đổi. Tưởng như người bị bọn cướp đánh không phải hắn, mà giống như đánh vào hình nhân bằng gỗ.
- Nói, đến cùng là ai phái các ngươi tới đây.
Tên cướp đánh mỏi tay dừng lại thở hồng hộc lớn tiếng hỏi. Dịch Thập Bát liếm liếm vết máu ở khóe miệng, không nói gì chỉ dùng ánh mắt âm lãnh nhìn tên cướp đang dùng roi đánh, tên cướp thấy vậy nội tâm không khỏi phát lạnh.
- Nhìn cái gì, ngươi thích nhìn trước ta móc đôi mắt cho này đi cho ngươi khỏi nhìn.
Tên cướp thẹn quá hóa giận, lập tức rút thủy chùy muốn đâm về phía hai mắt của Dịch Thập Bát.
- Dừng tay!
Đang lúc tên cướp muốn ra tay thì có một dây roi quất qua.
Tên cướp hét thảm một tiếng, thủy chùy trong tay liền rơi xuống đất. Lại nhìn thấy nữ thủ lĩnh liền thở cũng không dám thở mạnh.
- Thủ lĩnh, tên này xương rất cứng. Dầu muối không thấm… Mười tám loại thủ đoạn hắn hừ cũng không hừ một tiếng, không biết hắn còn phải là người không nữa.
Một tên đầu mục nhanh miệng nói.
Cuồng Phong Ma Nữ khoát tay, trực tiếp lấy một cái ghế ngồi xuống, ánh mắt ngó trừng Dịch Thập Bát, nói:
- Ngươi hẳn là người của Đao Phong quân của liên minh Thánh Á Na, đã nhận qua các kiểu huấn luyện đặc thù nên không sợ chịu hình.
Dịch Thập Bát không có mở miệng trả lời, trên tay hắn chính xác là có hình xăm của Đao Phong quân. Mặc dù vẽ thêm hoa rồi nhưng nếu ai chú ý vẫn có thể nhận ra. Bất quá bây giờ hắn không còn là người của Đao Phong quân nữa, hắn có đích theo đuổi cùng mục tiêu mới.
- Xương của ngươi cứng, không có nghĩa xương của thủ hạ ngươi cũng cứng. Ngươi không sợ chết nhưng ngươi cũng không muốn chơ mắt nhìn thủ hạ của ngươi chết vô cùng thê thảm?
Cuồng Phong Ma Nữ nói, âm thanh có chút khàn khàn nhưng tràn đầy mị hoặc. Nếu người ý trí kém một chút lập tức sẽ bị nàng xỏ múi dắt đi.
Dịch Thập Bát trầm mặc không nói, ánh mắt lạnh lùng như rắn độc ngó chừng Cuồng Phong Ma Nữ.
- Mang một tên ra đây.
Cuồng Phong Ma Nữ không có tức giận mà nhàn nhạt ra lệnh.
Rất nhanh, một tên Thần Long binh sĩ liền bị mang ra trước doanh trướng.
Đây chỉ là một thiếu niên, thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám, lộ ra chút gầy yếu. Nhưng ánh mắt của hắn cũng rất bình tĩnh, không có nửa điểm dấu hiệu hoảng sợ.
Hai người nhìn nhau, lập tức hiểu ý.
Trước kia cùng đồng bạn ở Đao Phong quân cũng không có loại ăn ý như thế này, chỉ nhìn lập tức hiểu đối phương nghĩ gì.
Cuồng Phong Ma Nữ đột nhiên vung tay lên, một thanh đấu khí lóe lên như độc xà quệt lên canh tay của tên binh sĩ, lập tức cánh tay liền bị róc thịt ra cánh tay chảy đày máu.
Nhưng Thần Long binh sĩ chỉ cau mày lại, ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng.
- Được lắm, xem ra xương của ngươi cũng rất cứng, nhưng lão nương thích nhất cũng là gặm xương cứng.
Cuồng Phong Ma Nữ nở nụ cười. Đấu khí tên tay nàng lóe lên lập tức một mảnh ra da thịt trên người binh sĩ lại bị tước xuống.
- Có một loại hình phạt gọi là Thiên Đao Vạn Quả, sẽ cắt ở trên người ngươi một nghìn tấm thịt để một chỗ cho ngươi xem da thịt của ngươi được chất thành núi trước mặt ngươi.
Cuồng Phong Ma Nữ vừa cười vừa nói, một tay vung một thanh đấu khí lên.
Mấy chục miếng ra thịt rơi xuống. Thần Long binh sĩ ngoại trừ đầu không có chịu tổn thương ra thì trên người không còn một khối thịt lành, cả người biến thành một cái huyết nhân.
Nhưng hắn cùng Dịch Thập Bát giống nhau, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch, đứng cũng không vững vàng, thì hừ cũng không hừ một tiếng.
Lúc này Cuồng Phong Ma Nữ cũng ngừng lại, có chút kinh ngạc ngắm nhìn Thần Long binh sĩ. Ý trí thật sự khủng bố, Dịch Thập Bát có ý trí như vậy còn có thể giải thích, nhưng binh sĩ của bắn làm sao lại có thể ngoan cường như hắn?
- Ngươi không sợ chết?
Cuồng Phong Ma Nữ liền hỏi.
- Haha, cho dù ngươi đem ra gọt thành bộ xương trắng ta cũng không hừ lấy một tiếng, nếu hừ ta chính là đồ hèn nhát.
Thần Long binh sĩ suy yếu mở miệng nói, muốn cười nhưng không cười nổi.
- Dẫn hắn đi băng bó vết thương, đừng để hắn chết, lão nương không tin tất cả binh sĩ đều như hắn.
Cuồng Phong Ma Nữ nói.
Không lâu lắm lại có một Thần Long binh sĩ được mang ra, đây là một tráng hán của Hổ nhân tộc.
- Trên cơ thể thống khố không coi vào đâu, vậy đổi lại trên tinh thần hành hạ xem còn như thế ngoan cường.
Cuồng Phong Ma Nữ nhìn thấy Hổ nhân liền nói. Nàng biết Hổ nhân tộc thiện chiến, thân thể tố chất thuộc loại nhất lưu, Nhưng linh hồn của Thú nhân trời sinh mềm yếu.
Cuồng Phong Ma Nữ móc ra một cái buộc tóc có hình dạng kỳ quái, trực tiếp móc lên người Hổ nhân. Nhất thời trên đỉnh móc xuất hiện nhàn nhạt hắc mang.
- A…
Hổ nhân binh lính nhất thời hét thảm một tiếng. Mà thân thể hắn bị một cỗ lực lượng khổng lồ khống chế, không cách nào động đậy được.
Trên người nổi đầy gân xanh, da thịt vặn vẹo, biểu hiện vô cùng thống khổ.
- Ngươi nói tên của hắn ta lập tức giải trừ thống khổ cho ngươi.
Âm thanh Cuồng Phong Ma Nữ khàn khàn, tràn đầy mê hoặc nói. Nàng nói lên yêu cầu vô cùng nhỏ, đây cũng là do nàng thông minh. Chỉ cần mở ra một cái sơ hở nhỏ là nàng thắng.
- Nói con mẹ người à… Tao chết cũng không phản bội huynh đệ, Con ngu này, nếu mày biết đội quân Nòng Nọc đáng sợ thế nào, thì ông đây sẽ nói toàn bộ ày biết…
Hổ nhân rống tiếng nói, máu theo khóe mắt cũng chậm rải chảy xuống.
Dịch Thập Bát như khúc gỗ nghe vậy cũng phải động dung. Chết cũng không phản bội huynh đệ! Một câu nói như đánh thẳng vào vết sẹo trong lòng hắn.
Trước kia khi hắn ở Đạo Phong quân, hắn không phản bội huynh đệ, nhưng huynh đệ phản bội hắn, chuyện này cũng tạo ra vết sẹo trong lòng hắn.
Nguyên nhân lớn nhất mà hắn gia nhập Thần Long quân là do hắn thấy được ở nòng cốt Hắc Giáp Quân giữa các binh sĩ lần nhau chân chính là tình huynh đệ, là loại tín nhiệm có thể giao tính mạng của mình cho đối phương.
Hiện tại hắn cũng nhận ra rồi, cũng vô cùng thỏa mãn, vết sẹo trong lòng cũng bị đánh tan.
- Rống…
Hổ nhân binh lính điên cuồng hét lên, linh hồn cũng như muốn bạo ra.
Lúc này Cuồng Phong Ma Nữ cũng vung tay lên thu hồi cái buộc tóc hình dạng kỳ lạ, trong lòng xuất hiện cảm giác thất bại mà đã lâu nàng không có cảm nhận qua.
Đây là cái gì tín ngưỡng? Có thế làm cho đám người kia không sợ sinh tử, thậm chí tươi cười tiếp nhận.
Tình nghĩa huynh đệ ở mức nào? Để cho bọn họ vì huynh đệ mà không thèm quan tâm tính mạng của mình?
Tâm tình của Cuồng Phong Ma Nữ có chút giảm xuống, đột nhiên nói:
- Thả bọn họ ra…
- Thủ lĩnh, việc này…
Đầu mục thấp giọng nói.
Nhìn thấy ánh mắt của Cuồng Phong Ma Nữ quét đến, đầu mục trong lòng run lên, vội vàng gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài doanh trướng đột nhiên nổ mạnh, năng lượng dao động kịch liệt truyền tới.
Cùng lúc đó, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa bầu trời đêm tĩnh lặng.
Ánh mắt của Cuồng Phong Ma Nữ lập tức phát lạnh. Lập tức phóng ra ngoài doanh trướng, liền thấy được một bóng người toàn thân tỏa kim mang đang lao về phía nàng.
- Tha mạng… Người… người ngươi muốn tìm ở chỗ này…
Trên tay người này là một tên cướp đang dãy dụa nước mắt ngắn, nước mắt dài cầu xin.
- Đáng chết!
Mãnh liệt sát khí từ Cuồng Phong Ma Nữ toát ra, một đạo đấu khí trực tiếp đem đầu tên cướp trẻ làm đôi.
Tề Bắc cũng tiện tay ném thi thể trong tay đi, ánh mắt ngó chừng Cuồng Phong Ma Nữ lạnh lùng hỏi:
- Người của ta ở đâu?
Trong tay Cuồng Phong Ma Nữ xuất hiện một thanh trường kiếm màu lam, đánh giá toàn thân Tề Bắc. Người trẻ tuổi tuấn tú, trên khuôn mặt để hai phết râu hình chữ bát, nhìn có chút cỗ quái, nhưng trong mắt toát ra sát khí còn nồng đậm hơn nàng.
Cái đám thủ hạ chết không mở miệng là thủ hạ của hắn?
Lại nhìn tên cướp chết trên tay nàng, lòng nàng lại thấy khó chịu.
Lúc này chung quanh đất đá dâng lên, đem một đám đạo phỉ chôn sống. Những thê cường giả Cuồng Phong đạo phỉ thì bị một loại quỷ dị bao quanh.
Ở phía xa, Cuồng Phong Ma Nữ cảm nhận được một cỗ khí tức càng khủng bố hơn đang nhìn mình chằm chằm.
Tay Tề Bắc rung lên, trường kiếm màu đen trong tay bắn ra như tia chớp hướng Cuồng Phong Ma Nữ đánh tới.
- Ngươi có tin, nếu ngươi động thủ, đám người thiết cốt boong boong kia của ngươi tất cả sẽ chết.
Cuồng Phong Ma Nữ vẫn đứng im không nhúc nhịch nhành nhạt nói.
Mũi kiếm của Tề Bắc dừng ở cổ họng Cuồng Phong Ma Nữ rồi đột nhiên nhướng lên, mặt nạ quỷ trên mặt Cuồng Phong Ma Nữ cũng bị hất bay lên.
Mái tóc mượt mà trượt xuống như thác nước, nhưng khi Cuồng Phong Ma Nữ quay đầu lại, lại làm cho Tề Bắc ngạc nhiên. Bởi vì trên mặt nàng vẫn còn một lớp mặt nạ màu trắng tuyết thật mỏng nữa.
- Ngươi muốn nhìn khuôn mặt thật sự của lão nương sao? Khanh khách… Người từng xem bộ mặt thật của ta tất cả đều chết hết.
Cuồng Phong Ma Nữ cười đến run rẩy cả người.
- Đầu hàng hoặc chết.
Tề Bắc lạnh lùng nói.
- Ngươi động thủ, thủ hạ của ngươi toàn bộ chết.
Cuồng Phong Ma Nữ uy hiếp ngược lại nói.
Tề Bắc cau mày, hắn không thích bị người khác uy hiếp. Đặc biệt lại bị một một nữ nhân uy hiếp.
Cuồng Phong Ma Nữ bình tĩnh nhìn Tề Bắc, nhưng đột nhiên con ngươi co rút lại, bởi vì kiếm trong tay Tề Bắc không biết từ lúc nào đã đâm tới trước cổ họng nàng.
- Ngươi không muốn thủ hạ của ngươi còn sống?
Cuồng Phong Ma Nữ lui lại rất nhanh. Phía sau đấu dực chấn động, bỗng nhiên bay lên.
- Ha ha, uy hiểm bổn thiếu gia? Ngươi còn chưa đủ khả năng. Về thực hành thêm vài năm rồi hãng đi ra ngoài lăn lộn.
Tề Bắc cười to nói, sau đó quát lên:
- Lãnh Tùy Phong, giết nàng.
Đột nhiên có một đạo sương lạnh kéo đến. Cuồng Phong Ma Nữ còn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm trắng như Ngọc Bích đã đâm xuyên qua ngực nàng.