Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 15: Hắc ám ma pháp
Dịch: Hero Keyboard
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Hít thở không khí trong lành, cảm thụ được sinh cơ chung quanh, nhìn lên bầu trời đầy sao, lúc này Tề Bắc mới có được cái cảm giác trọng sinh. Vong Linh sơn mạch đó là chính là Địa Ngục nhân gian.
Trong đại trướng Tề Bắc ngồi bên cạnh lều của đại ca Nặc Đức Hoài An, hắn ngồi xếp bằng ở trong trướng tu luyện Thần Long quyết. Tề Bắc tu luyện Thần Long quyết chẳng khác nào tu luyện Cuồng Long Đấu Khí quyết. Có lẽ là bởi vì trong Cuồng Long Đấu Khí quyết có một tia Long ý. Nội lực vận chuyển đồng thời liền có thể nhanh chóng hấp thu năng lượng đấu khí trong không khí rồi tích tụ vào trong đan điền.
Nửa đêm, Tề Bắc mở mắt thì trong đầu đột nhiên hiện ra tuyệt mỹ nụ cười của Yêu Nhiêu kia. Hắn có chút nhớ nhung nàng.
- Yêu tinh, rồi sẽ có một ngày ngươi cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của Tề Bắc ta.
Tề Bắc thầm nhủ trong lòng, bên tai tựa hồ vừa nghe được tiếng cười duyên câu hồn đoạt phách của nàng.
Lỗ tai Tề Bắc giật giật, tiếng cười duyên kia của Yêu Nhiêu đã đi xa. Nhưng hắn lại nghe được tiếng rên rỉ bị đè nén từ trong trướng đại ca truyền đến. Nói cho cùng thì đại ca hắn cũng là tên lưu manh. Hắn cũng không thể nào biết hai người kia đang làm gì. Nghe nghe tiếng nói của đại ca bên đó vong lại, Tề Bắc tính toán phong bế giác quan thứ sáu lại, đem tâm tình để vào vào tu luyện.
Nhưng là đang lúc này, trường kiếm màu đen mà Tề Bắc cắm ở trước mặt đột nhiên lần nữa lại rung nhẹ lên một cái. Thanh trường kiếm này là binh khí ban đầu bị phong ấn dưới đáy của Huyết Hà cổ ma pháp trận. Hắn tự nhiên biết thanh kiếm này tuyệt không phải thường vật, tuy vậy trước nay nó lại không có bất kỳ phản ứng gì. Nhưng hôm nay nó đã liên tục hai lần xuất hiện phản ứng rồi.
Tề Bắc nắm lấy chuôi kiếm, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái hình ảnh kỳ lạ. Bên trái hắn mười thước có một thân ảnh mông lung đang tung ra một cái ma pháp.
- Cửu U đinh Hồn Thuật.
Không khỏi rung động, trong đầu Tề Bắc xuất hiện một đoạn tin tức như vậy. Đó là một Hắc Ám ma pháp, mỗi lần thi triển ma thuật là một lần âm thầm lặng lẻ gieo xuống một cây Hắc Ám hồn đinh trong linh hồn người thụ thuật. Cho tới khi gieo xuống đến Hắc Ám hồn đinh thứ chín thì người thụ thật đã hoàn toàn chịu khống chế của thuật giả. Người bị khống chế biểu hiện không khác biệt với người thường, đồng thời cũng không thể biết bản thân mình bị khống chế. Không có phương pháp phá giải ma thuật này một cách hoàn toàn, chỉ có thể đem thi thuật giả giết chết, Nếu ma pháp này hoan thành thì dù có có đem thi thuật giả giết chết thì người thụ thuật cũng sẽ táng mệnh theo.
Bên trái đó là đại trướng của đại ca Nặc Đức Hoài An, hắn hiện tại đang cùng Thụy Tuyết công chúa ấy ấy. Chẳng lẽ có người ở đó tung ra Hắc Ám ma pháp ác độc Cửu U đinh Hồn Thuật? Tề Bắc đang nhớ lại thị nữ có ánh mắt âm lãnh bên cạnh Thụy Tuyết công chúa, cùng với ánh mắt âm lãnh đó là khí tức hắc ám ba động. Đáp án đã hiện lên rất rõ ràng. Chẳng qua là, thanh kiếm nầy tại sao lại có công năng này? Tựa hồ nó có thể cảm giác hết thảy năng lượng Hắc Ám ba động bên cạnh. Thậm chí có thể phân biệt ra từng loại ma pháp được thi triển, cùng với chú ngữ và phương pháp phá giải loại ma pháp này.
Đây quả thực là thần khí sao!
Đúng rồi, ma pháp trận cổ kia sở dĩ có thể khởi động là bởi vì từ sách cổ màu đen lấy được trên người Vong Linh Ma Pháp Sư, nó tựa hồ chính là chìa khóa mở ra ma pháp trận cổ kia. Chẳng qua là hắn cũng không biết bằng cách nào mà cuốn sách cổ màu đen này vọt tới được bên trong Huyết Hà.
Tề Bắc trầm tư một chút rồi cũng không có suy nghĩ nữa. Hiện tại cứu đại ca quan trọng hơn, cũng không biết hiện tại bên trong hắn có bao nhiêu cái Hắc Ám hồn đinh rồi. Nhưng nếu nữ nhân kia còn đang thi thuật thì chứng minh nhiều lắm là là tám cái Hắc Ám hồn đinh. (DG: Tại sao lại là tám cái?? Chẳng nhẽ cái thứ chín thì không cần thi thuật mà tự mọc ra ??)(Biên: dốt thế, 9 cái rồi thì còn thi thuật làm gì nữa, xong rồi còn đâu, còn thi thuật thì cùng lắm là đang làm cái thứ 9 thôi)
Tề Bắc đi tới phía trước đại trướng của Nặc Đức Hoài An. Con ngươi đảo một vòng, đột nhiên cả người như đạn pháo bắn vào người.
- Ôi, đại ca, ngươi...
Tề Bắc mặt xám mày tro bò dậy, vừa ngẩng đầu lên liền há to mồm đứng ngay tại chỗ.
Nặc Đức Hoài An theo bản năng một tay nắm lên đại đao bên cạnh, một tay cầm áo bào phủ lên thân thể Thụy Tuyết công chúa. Vừa nhìn Tề Bắc không khỏi sửng sốt một chút.
- Đại ca, ta thật là không thấy cái gì hết. Các ngươi tiếp tục, tiếp tục ha.
Tề Bắc phủi bụi trên người, nhanh chóng xoay người. Hắn đi sát bên người thị nữ đứng cách đó không xa. Mà đúng lúc này, thanh trường kiếm màu đem mà Tề Bắc giấu trong tay áo đột nhiên bùng lên ra một đoàn kim quang, hướng thị nữ này đâm tới.
Công kích bất ngờ như vậy thì rất nhiều người cũng khó khăn không kịp phản ứng.
Nhưng thị nữ này tựa hồ cũng đã sớm có cảnh giác nhanh chóng lướt ngang ra né nhanh, cánh tay của nàng đã bị trường kiếm của Tề Bắc đâm qua một cái, máu tươi trào ra. Không đợi Tề Bắc công kích lần nữa. Thị nữ này thét lên chói tai rồi trốn luôn sau áo bào của Thụy Tuyết công chúa, run giọng nói:
- Công chúa cứu ta.
- Dừng tay! Nặc Đức Tề Bắc, ngươi thật quá đáng! Cút ngay đi cho bổn công chúa.
Khuân mặtThụy Tuyết công chúa giận đến trắng bệch. Thị nữ này cùng nàng từ nhỏ lớn lên, thân như tỷ muội.
- Đại ca...
Tề Bắc chau mày, mở miệng nói.
- Hồ nháo, lại còn không ra đi.
Nặc Đức Hoài An phẫn nộ quát.
Thị nữ khóe miệng lộ ra nụ cười đầy vẻ đắc ý. Chỉ là là trong nháy mắt, một đạo thanh sắc của Đao Quang Thiểm vụt qua, đầu của nàng cứ như vậy bay lên. Máu tươi phun đầy mặt và đầu cổ Thụy Tuyết.
Đại đao trong tay Nặc Đức Hoài An phịch một tiếng, cắm vào mặt đất. Một đao kia làm cho Tề Bắc ngây ngẩn cả người.
- Hoài An, huynh...
Thụy Tuyết công chúa một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, ngón tay ngọc run rẩy chỉ vào Nặc Đức Hoài An. Thân thể mềm nhũn co quắp xuống.
- Tề Bắc muốn giết nàng. Tất có lý do của hắn.
Nặc Đức Hoài An thản nhiên nói.
Mà đúng lúc này, trên đỉnh đầu Nặc Đức Hoài An đột nhiên thoát ra tám cỗ khói đen nhàn nhạt. Vốn đang tức giận Thụy Tuyết công chúa thấy vậy liền ngẩn ngơ. Nặc Đức Hoài An liền biến sắc, hắn mơ hồ ngưng tụ đấu khí vào trong tay thành một cái đầu hổ, đem cỗ khói đen cho bao vây lại trong đó.
- Xì xì.
Chỉ thấy được đấu khí bị khói đen bị ăn mòn, nhanh chóng tiêu tán.
- Hắc Ám ma pháp.
Sắc mặt Nặc Đức Hoài An trở nên rất khó coi, hắn có đần đi nữa cũng biết là chuyện gì xảy ra rồi.
- Hoài An, ta... Muội không biết...
Thụy Tuyết công chúa có chút thất thố lắp bắp. Nàng thật sự không biết đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Hắc Ám ma pháp ở cái thế giới này hoàn toàn bị cấm kỵ. Vong Linh ma pháp chính là một loại Hắc Ám ma pháp. Theo sách cổ ghi lại. Tại thời điểm mười vạn năm trước, U Minh chi môn mở rộng ra. Với tư cách cánh tay trái và bờ vai phải của U Minh chi chủ thì Hắc Ám chi thần, Tử Thần dẫn dắt vô số Hắc Ám sinh vật, Vong Linh sinh vật muốn thống trị thế giới làm cho sanh linh oán thán, máu chảy thành sông, nhân gian trở thành Luyện Ngục. Để đối đầu với U Minh chi chủ. Hỗn Độn minh chủ phái nữ thần Sinh Mệnh, Quang Minh chi thần dẫn dắt các đại chủng tộc tới triển khai một cuộc chiến tranh thảm khốc. Cuộc chiến tranh này kéo dài tám trăm năm, cuối cùng Hắc Ám chi thần cùng Tử Thần tan thành mây khói. Đại bộ phận sinh vật Hắc Ám cùng sinh vật Vong Linh một lần nữa bị đuổi vào bên trong U Minh. U Minh chi môn cũng bị phong ấn một lần nữa. Bất quá, Sinh Mệnh nữ thần cùng Quang Minh chi thần cũng bị trọng thương.
Nguyên lai sự thống trị thế giới Tinh Linh Cự Nhân bị sụp đổ. Nhân tộc quật khởi, nhanh chóng cường đại lên, không ngừng phát triển không gian sinh tồn. Trở thành thế giới đại chủng tộc đệ nhất. Chỉ là một bộ phận Hắc Ám ma pháp lan truyền ra ngoài, một lần nữa làm cho thế gian đại loạn. Với tư cách đại biểu cho ý chí của chúng thần. Ngũ Đại Thánh Địa liên hợp lại, đem Ma Pháp Sư tu luyện Hắc Ám ma pháp đuổi tận giết tuyệt, đồng phát thánh lệnh nhận định Hắc Ám Ma Pháp Sư là công địch của tất cả các chủng tộc.
- Đại ca, đệ ở ngoài trướng chờ ngươi.
Tề Bắc nói xong, liền xoay người đi ra ngoài. Mới vừa rồi, Nặc Đức Hoài An thậm chí không có nghe hắn giải thích cặn kẽ, chỉ dựa vào hắn muốn giết thị nữ kia liền trực tiếp đem đầu của nàng bổ xuống. Loại tín nhiệm vô điều kiện này làm cho hắn hết sức cảm động, đây mới thực sự là huynh đệ.
Không lâu, Nặc Đức Hoài An liền từ trong trướng đi ra. Hai huynh đệ đi tới doanh địa ở ngoài một cái sườn núi rồi ngồi xuống.
- Cũng thật không là Mạc Tư thành muốn đối phó với Nặc Đức gia tộc chúng ta mà dám tư thông với Hắc Ám Ma Pháp Sư. Huynh nghĩ Vong Linh Ma Pháp Sư kia xông vào hoàng cung thực ra có ẩn tình khác.
Nặc Đức Hoài An phun ra một ngụm trọc khí thật dài, hắn đã suy nghĩ kỹ càng rồi.
- Chuyện nhức đầu này giao cho đám lão đầu tử của gia tộc đi. Chuyện tình về Hắc Ám Ma Pháp Sư tất nhiên liên quan đến đến Ngũ Đại Thánh Địa. Chúng ta chỉ là một con kiến nhỏ không nên liên quan chuyện này.
Tề Bắc nhún nhún vai.
- Đúng thế. Ha ha, huynh hỏi đệ, đệ làm sao biết nàng là Hắc Ám Ma Pháp Sư?
Nặc Đức Hoài An hỏi.
- Đệ tu luyện Cuồng Long Đấu Khí tuyệt đối rất nhạy cảm hắc ám khí tức ba động.
Tề Bắc tự nhiên sẽ không nói ra của bí mật hắc kiếm.
- Thì ra là như vậy! Đúng rồi, tiểu tử đệ có hứng thú tới Hắc giáp quân hay không? Huynh đệ chúng ta liên thủ, làm ra một phen đại sự.
Nặc Đức Hoài An nói.
Tề Bắc đầu lắc giống như trống bỏi. Thật tức cười, bị vây ở bên trong Hắc giáp quân thì hắn đi đâu vơ vét cực phẩm mỹ nữ à? Mặc dù hiện tại hắn đã đạt đến Thần Long đệ nhất biến nhưng hắn càng ngày càng nhiều cực dương chi hỏa. Hắn cũng không muốn bị đốt thành một đống tro bụi.
Thấy Tề Bắc rất kiên quyết, Nặc Đức Hoài An cũng không miễn cưỡng. Hắn biết kể từ khi đệ đệ từ Vong Linh sơn mạch đi ra đã thoát thai hoán cốt, bất kỳ nơi nào đi cũng có thể tùy tiện xông xáo được.