Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 17: Huynh muội
Dịch: taotitoe
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
- Mọi người nghĩ như thế nào?
Vốn là Hãn Mạc Tư Đại Đế muốn tự mình đến nghênh đón Tề Bắc trở về đây, bày ra ân sủng đối vớiNặc Đức gia tộc và cảm tạ Tề Bắc lúc trước đã cứu Minh Nguyệt công chúa, hiện tại Nặc Đức Kha Đế vừa nói như thế, hiểu rõ lão nói thế không có ý kiến gì, nhưng những người khác lại chắc gì đã nghĩ thế? Sự tức giận trong đôi mắt Hãn Mạc Tư mới vừa hiện lên liền tiêu tán.
Lúc này, ở cuối quan đạo xuất hiện một dải màu đen. Giống như lúc mây đen trước lúc mưa to, làm người ta cảm cảm bị đè ném vô cùng. Dải màu đen đó càng ngày càng lớn, đã có thể thấy đường viền rõ ràng hơn một chút, mặt đất xuất hiện chấn động có tiết tấu.
- Hắc giáp quân, không hổ là Kim Diệp đệ nhất quân, thiên quân vạn mã chạy cũng có lên tiết tấu thật nhịp nhàng, đại quân vừa đến làm ta đã hô hấp cũng khó khăn.
- Đúng vậy a, tim của ta cũng như muốn nhảy ra cổ họng, toàn thân đang phát run a
- Nặc Đức gia tộc có Hắc giáp quân là có thể bảo vệ vị trí đệ nhất gia tộc ở Diệp hoàng triều rồi.
Bình dân vây xem quang đó hưng phấn thảo luận nhiệt liệt, Hắc giáp quân mang cho Kim Diệp hoàng triều quá nhiều vinh quang, trong lòng bọn họ thì Hắc giáp quân chính là trụ cột của hoàng triều, Hắc giáp quân không ngã, Kim Diệp hoàng triều cũng sẽ không ngã.
Cuối cùng, cũng thấy Hắc giáp quân cưỡi những chiến mã màu đen đã chạy như bay tới trước cửa Thành nam cách ngàn thước giống như sóng triều màu đen có thể phá hủy hết thảy. Bình dân vây xem sắc mặt xám lại, lá gan cũng hoe lại, xụi trên mặt đất, sát khí của Hắc giáp quân thật sự quá nồng đậm.
Hắc giáp quân ở trước cửa Nam Thành, nhất tề thúc mạnh ngựa giống như trong nháy mắt sóng biển ào xuống, vó ngựa đồng loạt dẫm xuống đất làm trái tim của mọi người giống như bị vó ngựa hung hăng dẫm một bước như muốn nổ tung ra .
Lúc này Hắc giáp quân đều nhịp nhàng tách ra hai bên, Nặc Đức Hoài An cưỡi Liệt Địa Hổ từ giữa đi lên, theo sau có hai thân binh đi thẳng tới cửa Nam Thành. Dựa theo quy định, trừ phi là chịu trách nhiệm phòng ngự Hoàng đô, nếu không nhiệm quân đội không được bước vào Hoàng thành một bước, người nào vi phạm sẽ bị xem như tạo phản.
- Mạt tướng Nặc Đức Hoài An tham kiến bệ hạ.
Nặc Đức Hoài An dừng ở dưới thành tường từ trên người Liệt Địa Hổ nhảy xuống, khom lưng hành lễ vẻ mặt có chút lúng túng. nguồn
- Miễn lễ, tiểu gia hỏa Nặc Đức Tề Bắc kia đâu?
Hãn Mạc Tư ở trên tường thành cao nhìn xuống nói.
-Bẩm bệ hạ, Tề Bắc... Tề Bắc thân thể của hắn có chút khó chịu, hôm qua đã dừng ở tại Phồn Tinh thành nghỉ ngơi.
Nặc Đức Hoài An nói.
Phồn Tinh thành cách Hoàng thành không quá nửa ngày lộ trình, đó là một trong năm thành bảo vệ xung quanh Hoàng thành. Dĩ nhiên, Phồn Tinh thành còn có một danh tiếng khác là Ôn Nhu Hương bởi vì nó là Thánh Địa vui đùa ăn uống chơi gái đánh cuộc nổi danh nhất Kim Diệp hoàng triều. Phồn Tinh thành có kỹ viện, sòng bạc lên tới mấy trăm nhà, nơi này lưu hành hầu hết các cách giải trí trên thế giới, chỉ cần trên người của ngươi có đầy đủ kim tệ tuyệt đối sẽ yêu nơi này.
- Hỗn trướng! Nặc Đức Hoài An ngươi không cần vào thành, lập tức đi đem tiểu tử thúi kia trói lại cho ta.
Khi thấy sắc mặt Hãn Mạc Tư Đại Đế trở nên âm trầm, Nặc Đức Lôi Mông tiến lên quát to.
- Vâng, phụ thân. Bệ hạ mạt tướng cáo lui.
Nặc Đức Hoài An vừa tới cửa Hoàng thành lại phải dẫn Hắc giáp quân đi vòng lại Phồn Tinh thành.
- Bệ hạ, khuyển tử thật sự là bất hảo không thể chịu nổi, thần nhất định sẽ hảo hảo quản giáo nó.
Nặc Đức Lôi Mông vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
- Hà hà, người trẻ tuổi ở Vong Linh Sơn chín tháng vẫn còn sống thì phải vui mừng chứ a! Vui mừng a.
Hãn Mạc Tư Đại Đế ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, nói xong liền hạ lệnh trở về hoàng cung. Rất nhanh, trên tường thành chỉ còn lại người Nặc Đức gia tộc .
Tộc trưởng Nặc Đức Kha Đế hai mắt đục ngầu ngẩng lên nhìn Nặc Đức Lôi Mông một cái nói:
- Tự cho là thông minh.
Nặc Đức Lôi Mông cười khổ, đó cũng không phải là ý của hắn mà là tiểu tử thúi kia quyết định chơi cái hoa chiêu trước mặt Hãn Mạc Tư Đại Đế, đối với Nặc Đức gia tộc cũng không có ích lợi gì. Mặc dù Hãn Mạc Tư Đại Đế coi Nặc Đức gia tộc là cái đinh trong mắt nhưng hai người vẫn duy trì ngoài là mặt quân từ thần trung.
Tề Bắc mang theo hai gã mặc y phục Hắc Giáp binh nghênh ngang đi ở đầu đường Phồn Tinh thành, hắn đối với nơi này vừa quen thuộc nhưng đồng thời lại xa lạ. Những thứ ở kiếp trước, kiếp này hiện lên trước mắt làm cho hắn có chút bối rối.
- Giống như một giấc mộng chiêm bao a!
Tề Bắc cúi đầu than nhẹ một tiếng.
Hai gã Hắc Giáp binh được Tề Bắc cứu là tiểu đội trưởng Liệt Hỏa và Thiết Đầu, họ như hình với bóng luôn luôn đứng ở phía sau Tề Bắc, Tề Bắc đi tới đâu là bọn họ đi tới đó.
Lúc Tề Bắc bối rối đi tới đi lui lượn qua lượn lại, thì đột nhiên ở phía trước hắn có một thiếu nữ đang khom lưng chổng mông ra ở một quầy hàng chọn vòng trang sức. Tề Bắc mặc dù đang thất thần nhưng thân thể của hắn theo bản năng vẫn có thể tránh người cùng các chướng ngại vật. Đúng lúc co gái kia làm rớt vòng trang súc trong tay xuống đất cho nên thiếu nữ khom lưng lui về phía sau muốn đưa tay nhặt lên. Vừa cúi xuống, mông thiếu nữa liền chạm vào giữa hai chân Tề Bắc.
Thiếu nữ va chạm vào hắn bị nội lực trên người Tề Bắc tự động đẩy ra, cảm giác như bị người khác dung lực đẩy một cái. Thiếu nữ kinh hãi kêu lên một tiếng quay mặt đỏ hồng lại, đôi mắt đẹp căm tức nhìn Tề Bắc. Ánh mắt bối rói của Tề Bắc liền biến mất, ngước nhìn lên thì thấy một thiếu nữ ôm mông không khỏi có chút lúng túng, hắn thật không có cố ý, cho nên hắn nói xin lỗi: truyện từ
- Ý không tốt, tại ta có chút thất thần.
-Vô sỉ!!
Thiếu nữ nghiến răng nghiến lợi nói, nàng nhìn cách ăn mặc của Tề Bắc, phía sau lại dẫn theo hai chó săn cao cấp làm sao tin tưởng lời của hắn.
Tề Bắc sờ sờ lỗ mũi, trợn mắt nhìn Liệt Hỏa và Thiết Đầu một cái vì hai gia hỏa theo ở phía sau cũng không nhắc nhở hắn. Hắn nào biết Liệt Hỏa và Thiết Đầu mặc dù bội phục thực lực của hắn nhưng trước nay đều nghe tiếng hắn luôn trêu hoa ghẹo nguyệt phóng đãng thối nát, bọn họ tự nhiên cho là hắn cố ý, làm sao không thức thời lại đi nhắc nhở.
- Xin lỗi.
Tề Bắc hướng nàng xin lỗi cười một tiếng liền hướng đi về trước đi.
- Ngươi... A... !!!
Thiếu nữ giận đến cả người run rẩy, đột nhiên vang lên một tiếng kêu thống khổ, khuôn mặt nàng thoáng trở nên trắng bệch. Nàng đè lại bộ ngực lại phảng phất như đang phải chịu nỗi thống khổ rất lớn, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa.
Tề Bắc xoay người lại thấy được bộ dáng thiếu nữ, không khỏi sửng sốt, tiến lên mấy bước đỡ lấy nàng.
- Này, ngươi không sao chớ, ngươi...
Tề Bắc mới vừa mở miệng, đột nhiên lòng bàn tay trái trở nên nóng rực, dấu vết Thần Long có cảm ứng nói cách khác thiếu nữ này có thân thể cực phẩm nguyên âm, chẳng qua là mới vừa rồi tại sao không có phản ứng.
- Đừng vào đụng ta!
Thiếu nữ dùng sức đẩy Tề Bắc ra, nhưng thân thể mềm mại đột nhiên co lại, ngất luôn.
- Lớn mật cuồng đồ, dám khi dễ muội tử của ta, để mạng lại.
Đang lúc ấy thì có âm thanh gầm lên giận dữ truyền đến, liền thấy vẻ mặt giận dữ của một đại hán vạm vỡ đi ra, quát lớn, quả đấm hướng thẳng đến đầu Tề Bắc.
Liệt Hỏa và Thiết Đầu đồng thời bước lên một bước một tả một hữu, một đấm hướng đầu một đá hướng vào hạ bộ của đại hán này. Đại hán cũng không trốn không tránh, tùacute; để Liệt Hỏa và Thiết Đầu đánh thẳng vào người của hắn.
"Bang bang. " Liệt Hỏa và Thiết Đầu công kích giống như đánh ở trên sắt luyện, thân thể hai người bị phản lực chấn đánh văng ra ra. Ánh mắt Tề Bắc sáng lên, thân thể đại hán này không có bất kỳ năng lượng ba động nào, nhưng lại cứng rắn như sắt, cộng thêm trời sanh có thần lực, quả nhiên sinh ra để làm tấm chắn. Đón quả đấm to của đại hán đánh tới Tề Bắc chỉ khoát tay cùng thiết quyền của đại hán đụng vào nhau.
Một âm thanh trầm đục vang lên giữa hai người, làm tất cả mấy quầy hàng bên cạnh đều lự lượng vô hình bị lật tung lên. Đại hán trợn to mắt như chuông đồng, trán nổi gân xanh nhưng Tề Bắc vẫn bình thản đứng nguyên tại chỗ, một đầu tóc nhẹ nhàng phiêu động chưa từng lui về phía sau nửa bước. Cự hán rống to một tiếng,cánh tay đột nhiên lớn lên, làm rách cả áo, lộ ra bắp tay cuồn cuộn.
Tề Bắc chỉ cảm thấy trên lực lượng nắm tay đại hán truyền đến thoáng cái lớn thêm gần một lần, lập tức quát khẽ một tiếng vận nội lực chuyền theo bàn tay đánh tới đại hán.
Thân thể đại hán ngửa về phía sau một chút, con mắt đột nhiên tản ra một cỗ hung quang làm lòng người sợ hãi, tựa như có mộn con quái vật muốn lao đến.
Con ngươi Tề Bắc co rút lại, khi cảm thấy nguy hiểm lập tức quát to một tiếng:
- Ngươi muốn muội tử ngươi táng phải không?
Đại hán thân thể run lên, con mắt hung tính biến mất, hắn rút tay ra thối lui lại, cánh tay khôi phục bình thường.
- Ta không có làm nàng bị thương, chẳng qua là cùng nàng có chút ít hiểu lầm. Cứu nàng trước đã.
Tề Bắc mở miệng nói.
Đại hán trợn mắt nhìn chằm chằm Tề Bắc, mà Tề Bắc cũng thản nhiên nhìn lại.
Một lúc lâu, cự hán thối lui hai bước, ôm lấy muội muội hôn mê, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, đi vào một cái ngõ nhỏ. Tề Bắc cũng đi theo đại hán vòng vèo trong Phồn Tinh thành, tới phía tây thành vào một tòa viện bị tàn phá trong ngõ hẻm.
Thế giới nào cũng là như vậy, có quý tộc thì có bình dân, có người giàu thì phải có người nghèo. Phồn Tinh thành tựa hồ khắp nơi đều phồn hoa, nhưng phía tây chính là một khu dân nghèo dơ dáy bẩn thỉu, nhà cửa tan hoang, cống nước gần đó tản ra mùi khó ngửi, tiếng ruồi muỗi ong ong liên tục, thỉnh thoảng có mấy con chuột chạy loạn.
Hai huynh muội dừng lại trước căn nhà đổ nát nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, trong sân còn trồng một chút hoa cỏ. Cự hán đem tiểu muội đặt trên giường gỗ đơn sơ, lớn tiếng nói:
- Tiểu muội ta nếu có bị làm sao thì cho dù chết cũng phải giết ngươi.