Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 27: Bái tế
Dịch: ToBy Bananas
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
- Hầu gia, Nặc Đức gia tộc bên kia đưa tới 2 đầu Cự Dương Tượng.
Quản sự của Lan Lăng Hầu bẩm báo với Lan Lăng hầu đang ngồi trước bàn trang điểm.
Rầm!
Lan Lăng hầu vỗ mạnh vào bàn trang điểm, nhất thời khiến mặt bàn được làm từ Hỏa Chước mộc và mấy thứ ở trên đều biến thành phấn vụn.
- Tiểu tử Nặc Đức, bổn hầu muốn băm thây ngươi vạn đoạn.
Mặt Lan Lăng hầu vặn vẹo nở một nụ cười.
Quản sự thấy thế liền sợ đến rụt cổ lại, nhưng ngay sau đó lại dùng ánh mắt như có chung mối thù mới cất tiếng nói:
- Hầu gia, tiểu nhân sẽ cho người mang hai con Cự Dương Tượng kia đi làm thịt.
Lan Lăng hầu lúc này đã lấy lại bình tĩnh. Hắn lấy ra một chiếc khăn gấm lau lau tay, tựa hồ là đang suy tư cái gì đó, lát sau hắn mới nói:
- Làm thịt thì rất đáng tiếc, Cự Dương Tượng giá trị không nhỏ, là ma thú cấp bốn, hai con có giá trị vài chục vạn kim tệ, cứ nhận đi.
- Vâng, Hầu gia.
Quản sự nhận được lệnh, nhanh chóng đi ra cho người đem hai con Cự Dương Tượng thu vào trong phủ.
- Hừ, tiểu tử vắt mũi chưa sạch, muốn chọc giận bổn hầu, muốn bổn hầu trở thành trò hề ở Hoàng đô ư? Ngươi còn non lắm.
Lan Lăng hầu hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, Lan Lăng hầu đang nhớ lại Kim Cương bên cạnh Tề Bắc, thân thể cường tráng, da thịt rắn chắn, càng nghĩ hắn càng khó kìm lòng nổi. Lan Lăng hầu đi tới giá sách, kéo một quyển sách xuống, giá sách lền tách ra hai bên. Ở bên trong giá sách hiện lên cảnh tương khiến người ta phải khiếp sợ. Một chiếc lồng sắt lớn, đang nhốt một loạt những đại hán khôi ngô, tất cả bọn họ đều đang đứng thẳng và trần truồng.(Biên: ôi mẹ ơi, vãi con nhà biến thái)
- Tiểu Lục.
Lan Lăng hầu ánh mắt quét một vòng, dừng lại ở đại hán thứ sáu, hắn điểm vào mi tâm của đại hán này một phát. Đại hán đột nhiên mở hai mắt ra, lóe lên một tia u quang sắc bén. Ngay sau đó xông ra, giống như con dã thú đang ham muốn, nơi cổ họng gầm nhẹ một tiếng, xông tới Lan Lăn hầu.
Nhất thời xuân tình tỏa ra bốn phía. (DG:tởm vãi :@)) (biên: Khoan từ từ ta nôn đã)
...
...
Nặc Đức gia tộc, sân của Tề Bắc.
Bầu trời đầy sao, bên trong mái đình nho nhỏ, Phong Nhược đặt hai tay lên má, đôi mắt to màu xanh nhạt đang thích thù nhìn, thỉnh thoảng kinh hô lên một tiếng. Còn Huyễn Ảnh thì an tĩnh ngồi ở một bên, đôi mắt đẹp dõi theo thân hình của Tề Bắc tới tới lui lui, vẻ mặt lúc khẩn trương, lúc lại giãn ra. Mà Tề Bắc cứ đi tới đi lui trong đình Tử Lý, lúc trầm giọng khi cao giọng hào hùng kể về kinh nghiệm mạo hiểm ở Vong Linh Sơn.
- Lúc đó, huynh bị đại quân ngàn vạn Vong Linh bao vây xung quanh, lên trời không đường, xuống đất không cửa, sinh tử trong nháy mắt.
Tề Bắc nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại.
- Sau đó, sau đó thì sao?
Phong Nhược Vũ đang nghe hăng say, vội vàng thúc giục.
- Muốn biết kết quả như thế nào, hồi sau sẽ rõ.
Tề Bắc vỗ vỗ tay cười nói.
- Tề Bắc ca ca, hảo ca ca, huynh kể nốt đoạn này đi.
Phong Nhược Vũ nhảy lên, ôm cánh tay của Tề Bắc, làm nũng.
- Muộn rồi, ngày mai kể tiếp, tỷ tỷ của muội tới đón muội kìa.
Tề Bắc cười chỉ chỉ ngoài đình đài.
Phong Nhược Vũ quay đầu nhìn, liền thấy được tỷ tỷ và Nặc Đức Hoài An sóng vai đứng ở cách đó không xa đang cười nhìn bọn họ.
Hai tỷ muội trở về nội viện do Nặc Đức gia tộc an bài nghỉ ngơi, còn hai huynh đệ lên trên núi ngồi uống rượu.
- Đại ca, nhìn mặt mày huynh hớn hở thế kia, nói thật đi, có phải đã làm cái gì đó với đại tẩu à?
Tề Bắc cười nói.
- Cút! Trong đầu tiểu tử ngươi chất đầy những thứ đen tối.
Nặc Đức Hoài An tuy là nói vậy nhưng khóe miệng nhếch lên sắp rách tới tận mang tai.
- Đại ca, những thứ trong đầu đệ toàn là do huynh dạy mà.
Tề Bắc cười nói. Thời niên thiếu của Nặc Đức Hoài An cũng là một thiếu niên bất lương, những chuyện nam nữ trước nay mà hắn biết đều là do Hoài An đầu độc. Nặc Đức Hoài An nghe thế cười ha ha một tiếng, nhìn Tề Bắc thật lâu, loáng thoáng nhớ tới khi còn bé, khi đó Tề Bắc suốt ngày sướt mướt lẽo đẽo đi theo sau hắn. Hắn đánh nhau, tán gái, gây chuyện sinh sự cũng đều mang nó theo. Hắn từng cho là, hắn có thể bảo vệ Tề Bắc cả đời.Thế nhưng thế sự khó lường, tiểu tử hồ đồ này lại phải đối chọi với sinh tử trong Vong Linh Sơn, cũng vì thế mà nó đã trưởng thành lên rất nhiều, cả về thực lực lẫn cử chỉ lời nói.
- Tiểu tử thúi, ngươi đã trưởng thành.
Nặc Đức Hoài An đột nhiên vỗ vai của Tề Bắc, ta bưng vò rượu lên tu một hơi, trong lòng mơ hồ có chút mất mát, nhưng phần lớn là vui mừng. Tâm Tề Bắc chợt thấy nặng trĩu bởi cái vỗ vai của đại ca này ẩn chứa quá nhiều tình cảm huynh đệ.
Huynh trưởng như cha!
Nếu lúc trước hắn cảm nhận tình cảm của Nặc Đức Hoài cho hắn chỉ qua trí nhở trước đây mà thôi, nhưng hôm nay hắn được thực sự được cảm nhận nó. Cũng như khi ở Vong Linh Sơn, người đại ca này cũng chỉ cần một câu nói của hắn mà lập tức vung đao chém đầu thị nữ của Thuỵ Tuyết công chúa. Hiện giờ hắn nhớ tới, ngực nổi lại lên một cảm giác ấm áp.
- Đại ca, đệ nghĩ ngày mai ta nên đi bái tế mẫu thân một chút.
Tề Bắc nói.
- Tốt, đại ca Minh Thiên cũng đi cùng ngươi đi.
Nặc Đức Hoài An gật đầu nói.
Hai huynh đệ ăn uống nó say, bắt đầu nói một số thứ về Tây Linh Thành. Dĩ nhiên toàn là Nặc Đức Hoài An chỉ điểm. Hắn thân là một trong ba thống lĩnh của Hắc giáp quân, lại là con cháu dòng chính của Nặc Đức gia tộc nên hắn có thể biết một số cơ mật trong đó. Tề Bắc nghe rất chăm chú vì tới đây hắn sắp phải tới vùng đất được ban cho – Tây Linh thành. Những thông tin của Nặc Đức Hoài An đối với hắn sẽ vô cùng hữu dụng.
Trong âm thầm lặng lẽ, không một ai hay biết, những tia sáng đầu tiên của một ngày đã xuất hiện xa xa, đem cái hắc ám của màn đêm dần dần xua tan, đến nhẹ nhàng, thư thái. Hoàn toàn đối lập với kiểu thôn phệ như khi bóng đêm bắt đầu bao phủ lên mặt đất, bình minh đã tới. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Mẫu thân Tề Bắc chôn cất tại tổ phần của Nặc Đức gia tộc, ở vùng ngoại ô phía tây Hoàng thành,nơi đó chỉ có con cháu trực hệ và chính thê của Nặc Đức gia tộc mới có thể chôn cất ở đó.
Mẫu thân của hai huynh đệ Hoài An tên là Lỵ Lỵ Ti, cũng không phải là người Kim Diệp hoàng triều. Mà theo phụ thân nói nàng đến từ một quốc gia rất xa xôi. Bức hoạ Lỵ Lỵ Ti trông như thật, được treo phía trên tấm bia. Nàng lớn lên cực kỳ xinh đẹp, nụ cười như ngàn hoa nở rộ. Có thể thấy được, Tề Bắc lớn lên là được kế thừa đặc điểm của mẫu thân, hết sức tuấn tú. Mà đại ca Hoài An lại giống như phụ thân, anh khí bức người.
Tề Bắc đang nhìn bức hoạ mẫu thân Lỵ Lỵ Ti một lúc, trong long hắn đột nhiên không khỏi run rẩy. Cho dù âm dương cách xa, hắn vẫn có thể cảm nhận được trong lòng có những huyết mạch thân tình, cảm giac còn nồng đậm hơn so với phụ thân Nặc Đức Lôi Mông của hắn.
Sau khi lễ bái tế qua đi, Tề Bắc nói với Hoài An:
- Đại ca, huynh đi tới quân doanh huấn luyện đi, đệ muốn ở đây một lát.
Hoài An vỗ vỗ vai Tề Bắc, rời khỏi nghĩa trang. Tề Bắc ở lại đứng dựa vào bia mộ của mẫu thân, chậm rãi nhắm 2 mắt lại. Chẳng biết tại sao, hắn phảng phất cảm giác như được mẫu thân đang nhẹ nhàng ôm ấp, đầy ấm áp, làm hắn lưu luyến.
Kiếp trước, hắn là cô nhi, hắn sống trong cô nhi viện từ nhỏ đến lúc trưởng thành mà không hề biết cha mẹ mình là ai, hắn luôn phải tự lập tự cường. Mà kiếp này, dù hắn chưa từng gặp qua mẫu thân, nhưng lần này hắn đã biết bộ dáng của mẫu thân. Trong lúc bất chợt, đan điền của Tề Bắc có có ít nội lực màu vàng chợt động, hắn giật mình nhìn vào chỗ lưng tựa vào bia mộ, nơi đó đã đỏ lên giống như bị sắt nung ấn vào, hìnhThần Long trong lòng bàn tay hắn bắt đầu cuồn cuộn, hào quang màu vàng tựa hồ có xen kẽ thêm màu kim quang rồi hai thứ đó bắt đầu dung hợp lại với nhau.