Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 37: Sư huynh.
Dịch: Hero Keyboard
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Tề Bắc mỉm cười, hai con mắt híp lại, con ngươi đen cũng lập lòe quang mang. Không sai, hắn bây giờ đối với Minh Nguyệt công chúa không hề có nửa điểm mê luyến. Nhưng bất kể thế nào mà nói thì Minh Nguyệt công chúa ở trên danh nghĩa cũng là hôn thê của hắn. Nếu có nam nhân khác nhúng tay đi vào, hắn cũng không thể dễ dàng tha thứ. Đệ tử Thông Thiên Sơn thì như thế nào? Dám đoạt nữ nhân thì cũng sẽ không yên ổn đâu với hắn đâu!
- Tề Bắc, đệ yên tâm. Ngũ Đại Thánh Địa mặc dù cao cao tại thượng nhưng lại không cho phép nhúng tay vào thế tục. Tiểu tử kia tốt nhất nên có chừng mực, nếu dám gây chuyện thì Nặc Đức gia tộc chúng ta cũng không phải là bùn muốn nặn ra sao thì nặn đâu.
Hoài An nói Tề Bắc.
- Tốt nhất nên như thế!
Tề Bắc cười nhạt. Hắn có dự cảm hôn lễ này sẽ không yên ả như vậy.
…
…
Hoàng cung, Miên Nguyệt Cung uyển.
Bảy chiếc Ma Pháp Đăng quang đem Miên Nguyệt cung trở nên lung linh huyền lệ. Công chúa đính hôn, công tác chuẩn bị so với nhà trai lại càng phải kỹ càng hơn. Lúc này, Minh Nguyệt công chúa trần như nhộng ngâm mình trong trong bồn tắm thả đầy cánh hoa. Mái tóc thật dài như tơ bồng bềnh trong nước, làn hơi nước dịu dàng phả lên da thịt tuyết trắng của nàng càng tăng thêm vẻ mịn màng trơn mềm giống như làn da em bé khiến bao gã đàn ông không nhịn được muốn sờ mãi không thôi. Đính hôn, là một chuyện đại sự của thiếu nữ. Mặc dù Minh Nguyệt công chúa vẫn biểu hiện được rất lãnh đạm nhưng trong lòng của nàng không khỏi có cảm giác thất lạc. Ngọc thủ khẽ khuấy động nước, Minh Nguyệt công chúa kinh ngạc nhìn cánh hoa mỹ lệ trôi trên nước, không khỏi nhớ lại lúc ở ngoại Hoàng thành, ánh mắt lạnh như băng của Tề Bắc phảng phất như có thể đâm thủng linh hồn nàng. Hắn thật không giống với lúc trước, nàng không tài nào nhận ra một chút mê luyến nào của hắn đối với nàng. Khi xưa ánh mắt hắn chưa từng bén nhọn như thế, dáng người cũng chưa từng đứng thắng như vậy!
- Tề Bắc, ngươi có tư cách gì xem thường ta... Thành tựu của ngươi dù có cao tới đâu thì sao có thể bì kịp với một đệ tử Thông Thiên Sơn như ta đây?
Minh Nguyệt công chúa nắm chặt ngọc thủ. Nước trong nhanh chóng bốc hơi nghi ngút, cả những cánh hoa kia cũng tan theo hơi nước bốc lên.Bấy giờ Minh Nguyệt công chúa mới thấy được vẻ mặt tức giận của mình trong nước làm nàng cảm giác có chút xa lạ.
- Đúng! Ta hiểu rồi. Thế giới của ta vốn bất đồng với thế giới của hắn, giống như hai đường thằng cắt nhau, sau khi cắt sẽ càng xa nhau.
Minh Nguyệt công chúa nhẹ nhàng lắc đầu cười một tiếng, vất toàn bộ sự phẫn uất ra ngoài. Chỉ là đường nhân sinh sao lại bình yên như hai đường thẳng được, nói không chừng vào một lúc nào đó chúng sẽ lại giao nhau tại một điểm nào đó.
- Công chúa, Phần Thiên thiếu gia đang ở bên ngoài chờ, nói muốn gặp người.
Bỗng nhiên, bên ngoài phòng tắm truyền tới âm thanh của thị nữ. Minh Nguyệt công chúa nhíu nhíu đôi mi thanh tú. Hiện tại đêm đã khuya, vị sư huynh này lại tới quả là không đúng lúc. Thật ra lần đầu tiên gặp vị sư huynh chưa từng quen biết này nàng đã biết hắn vừa gặp đã yêu nàng rồi. Trong lời nói đối với nàng cũng không thèm che dấu ý ái mộ, hơn nữa còn trăm phương ngàn kế muốn ngăn cản nàng cùng Tề Bắc đính hôn. Không thể phủ nhận, vị Phần Thiên sư huynh này lớn lên rất anh tuấn, so với Tề Bắc cũng không kém phân lượng nào. Hơn nữa tuổi còn trẻ mà đã là Ma Pháp Sư vương phẩm, về phương diện thiên phú không cần phải bàn luận. Nghĩ tới đây, Minh Nguyệt công chúa đột nhiên sửng sốt một chút, nàng tựa hồ hiện tại mới phát hiện thì ra là ở trong mắt nàng, Tề Bắc lớn lên cực kỳ tuấn tú. Trước kia nàng nào có cảm giác như vậy.
- Để cho hắn chờ.
Minh Nguyệt công chúa khẽ lắc đầu, nhàn nhạt lên tiếng. Phần Thiên sư huynh đã tới chơi, Minh Nguyệt công chúa mặc dù không thích nhưng cũng phải nể mặt mũi của hắn. Dù sao thì hai người cũng đều là đệ tử thân truyền của Khải Đế, mà Phần Thiên từ nhỏ đã ở trong Thông Thiên Sơn sơn môn.
Phần Thiên mặc tử sắc ma bào kiểu dáng đơn giản, thoạt nhìn không hoa lệ nhưng tựa như có một cỗ khí chất cao quý toát ra. Mỗi khi hắn mỉm cười, kết hợp với cặp mày kiếm tạo lên lực hấp dẫn vô cùng lớn cho nữ nhân. Phần lớn mọi người trong cung điện đều len lén nhìn hắn không chỉ do khí chất hắn có mà còn vì thân phận đệ tử Thông Thiên Sơn cao quý nữa. Thông Thiên Sơn là thiên đường của Ma Pháp Sư, cũng là nơi vô cùng cao quý với tất cả các Ma Pháp Sư, dù các Ma Pháp Sư ở nhân thế có thân phận cao đến thế nào cũng rất muốn tiến vào trong Thông Thiên Sơn. Nghe nói Ma Pháp Sư tại nhân thế cho dù có táng gia bại sản cũng không mua được Ma Pháp Chú ngữ cao cấp nhưng ở Thông Thiên Sơn thì điều đó lại bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa căn bản vì Thông Thiên Sơn có cả Thánh Ma Pháp Chú ngữ, thậm chí còn lưu lại một đoạn Thần Cấp Ma Pháp Chú ngữ do Thần giới truyền xuống. nguồn
Một hồi lâu, Minh Nguyệt công chúa ăn mặc chỉnh tề nhẹ nhàng đi ra.Phần Thiên nhìn đến giật mình, trong mắt tràn đầy kinh diễm.Minh Nguyệt vận bộ màu trắng thướt tha, giống như tiên nữ tỏa ra muôn vàn Thánh quang.
- Sư huynh, đã trễ thế này tìm muội có chuyện gì không? Huynh biết ngày mai là ngày đính hôn của muội, nên có rất nhiều việc vặt cần phải chuẩn bị.
Minh Nguyệt công chúa thản nhiên nói, ý tứ tiễn khách trong lời nói hết sức rõ ràng. Chỉ là Phần Thiên tựa hồ hoàn toàn không có hiểu, cười thân thiết nói:
- Sư muội, huynh lần này tới là khuyên muội suy nghĩ thêm một chút nữa. Muội và huynh đều là đệ tử của Thông Thiên Sơn, hoàn toàn không cần thiết vì chính trị thế tục mà hy sinh chính mình.
- Sư huynh, đa tạ hảo ý của huynh, bất quá muội đã quyết định. Nếu như sư huynh tới đây chỉ là vì nói chuyện này, vậy mời huynh hãy trở về đi.
Minh Nguyệt công chúa nói thẳng, trong lòng có chút không thoải mái.
- Sư muội, chẳng phải muội ban ngày đã nói với huynh rằng trong lòng muội cũng không nguyện ý cùng Tề Bắc đính hôn hay sao?
Phần Thiên nói.
- Vâng, bất quá...
- Đó chính là lý do! Đúng rồi, huynh tới là muốn đưa cho muội đồ vật này. Huynh lần đầu tiên quen biết sư muội, dù sao cũng phải có lễ ra mắt a.
Phần Thiên vừa nói vừa lấy ra một chiếc hộp ngọc tinh mỹ màu lam. Tay hắn nhẹ nhàng đẩy lên một cái, hộp ngọc này liền trôi nổi đến bên người Minh Nguyệt công chúa. Tinh Thần Ngọc! Dĩ nhiên cái hộp ngọc này trân quý vô cùng. Dùng Tinh Thần Ngọc mài dũa mà thành. Tinh Thần Ngọc là Vẫn Thạch ở Thiên Ngoại rơi xuống, nó ẩn chứa năng lượng thần kỳ, chỉ tùy thân đeo một mảnh nhỏ là có thể tẩm bổ cho thân thể, bách độc bất xâm. Một khối Tinh Thần Ngọc như vậy to như vậy giá trị quả thật không thể đo lường.
- Năm năm trước trong cuộc thi đệ tử Đại Bỉ của Thông Thiên Sơn, ta đứng thứ ba nên đoạt một phần thưởng. Đó là một bộ Nhuyễn Giáp vương phẩm, triệt tiêu một nửa công kích của tất cả các Ma Pháp Sư vương phẩm và chiến sĩ vương phẩm trở xuống.
Phần Thiên không khỏi đắc ý nói. Nhưng có một việc hắn lại chưa nói, chính là bộ Nhuyễn Giáp này hắn mặc thiếp thân (1) đã nhiều năm, nếu như hiện tại Minh Nguyệt công chúa cũng mặc thiếp thân thì hai người chẳng phải đã gián tiếp tiếp xúc thân mật rồi sao. (biên: bệnh vãi)
- Sư huynh, đồ vật quý trọng như vậy muội không thể nhận, xin cầm về đi!
Minh Nguyệt công chúa vung tay lên, đem hộp ngọc lăng không đẩy trở về trước mặt Phần Thiên. Nàng là cô gái vô cùng thông minh, tất nhiên đoán được trong lòng Phần Thiên nghĩ cái gì.
- Sư muội, đây là lễ ra mắt, là một phần tâm ý của sư huynh, muội nhất định phải nhận lấy. Lúc này không còn sớm, huynh sẽ không quấy rầy muội nữa.
Phần Thiên đem hộp ngọc để ở trên ghế, xoay người rời đi.
Minh Nguyệt công chúa dùng đôi mắt đẹp lãnh đạm nhìn theo thân ảnh Phần Thiên, đột nhiên mở miệng nói:
- Đi theo hắn.
- Rõ.
Bên tai Minh Nguyệt công chúa vang lên một âm thanh mơ hồ.Nàng thấy vị sư huynh này mặc dù thiên tư cực cao nhưng ý nghĩ chưa trưởng thành. Thân là đệ tử Thông Thiên Sơn nên cho tới nay cũng chưa từng bị ai khinh thường, cũng chưa từng trải qua hiểm cảnh nào, so với Tề Bắc thì hắn...Minh Nguyệt công chúa nhíu đôi mi thanh tú, nàng không hiểu sao mình lại đem hắn ra so sánh với Tề Bắc chứ?
*******************
(1) thiếp thân: tiếp xúc trực tiếp với da