Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 49: Khốn cục
Dịch: Toby
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Thanh niên Ca Đặc đã hiểu một chút, không trách được công chúa hôm qua ra lệnh cho hắn nhường nhịn bọn họ. Hơn hai trăm quân lính chính quy, lực chiến đấu phi thường kinh khủng. Kể cả Chiến sĩ cao cấp nếu bị vây giết trong trận, cũng khó mà thoát thân ra. Mặc dù bọn họ không phải không có thủ đoạn, nhưng đang ở trong địa bàn của Kim Diệp hoàng triều, trên thân lại có nhiệm vụ trong yếu. Tự nhiên nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện. Chẳng qua là, trong lòng thanh niên Ca Đặc cũng không thể nào thoải mái. Ngườ Ca Đặc trời sinh có tính xảo trá hung tàn, bị thua thiệt là phải nghĩ đủ biện pháp để trả đũa. Cho nên việc khó chịu hiện tại của thanh niên Ca Đặc chính là chuyện này. Bất quá đối mặt với công chúa Ca Đặc, hắn không dám để bộ bất kỳ vẻ bất mãn nào. Cứ như vậy, thương đội người Ca Đặc đi trước, thương đội nguỵ trang của Tề Bắc theo phía sau. Cùng nhau đi xuyên qua mười mấy thành thị, càng ngày càng xa khỏi Hoàng Đô. Chỉ cần ra khỏi các quận huyện trực thuộc chín quyền trung ương, cũng là thoát khỏi khu quyền lực trọng yếu của Hãn Mặc Tư đại đế. Tề Bắc căn bản có thể vô tư rồi.
Một ngày kia, cả hai thương đội đã tới Thanh Diệp thành. Đây là thành thị cuối cùng trực thuộc chính quyền trung ương ở phia Tây Bắc. Lúc đó tời đã tồi, mặt trăng lập loè trên bầu trời, lộ ra vẻ hết sức u ám. Từng đợt gió nổi lên thổi mạnh vào thân canh đại thụ bên đường, làm tán cây xào xạc rung động.
- Tiết trời thay đổi.
Tề Bắc đẩy ra cửa số gian phòng tửu lâu, nhìn lên trời đã bị bao phủ bởi vô vàn những đám mây đen, trong lòng không khỏi phiền não.
- Trời thay đổi thì kệ trời, dù sao hiện tại chúng ta cũng đang đi dã ngoại mà.
Tiếng của Huyễn Ảnh vang lên phía sau.
- Trong lòng có chút cảm giác không nỡ mà. Mau tới chỗ huynh.
Thân thủ Tề Bắc bắt được bàn tay nhỏ bé của Huyễn Ảnh, kéo nàng ôm vào lồng ngực. Huyễn Ảnh hờn dỗi hai câu, nhẹ nhàng từ chối vài lần, rồi cuối cùng cũng tuỳ ý để Tề Bắc ôm. Sau lần đầu tiên, chuyện hai người hôn nhẹ, ôm ôm ấp ấp đã không ít lần làm.
- Hiện tại huynh đã bình tĩnh hơn rồi.
Tề Bắc ngửi mùi hương nhàn nhạt toả ra từ mái tóc của Huyễn Ảnh, khẽ cười nói.
Đêm dần về khuya, trời bắt đầu mưa to, không thấy rõ cả vật phía trước. Trong căn phòng trọ, Tề Bắc xếp chân ngồi ở trên giường. Đột nhiên tim đập nhanh hơn, hắn chợt mở mắt, quát khẽ:
- Tiểu Cửu, Thập Tam.
- Chủ nhân.
Tiểu Cửu và Thập Tam cùng xuất hiện, dường như họ không cần nghỉ ngơi, lúc nào cũng ẩn bên cạnh Tề Bắc.
- Đi xem thương đội người Ca Đặc một chút, ta có dự cảm xấu.
Tề Bắc nói. Tiểu Cửu va Thập Ta lặng yên biến mất không một tiếng động. Qua một lát, hai người xuất hiện trở lại.
- Chủ nhân, thương đội người Ca Đặc đã lên đường đi cả đêm rồi. Những hàng hóa trên tren chỉ là những chiếc thùng rỗng.
Thập Tam nói. Tề thình lình đứng dậy, dự cảm bất an trong lòng càng tăng thêm rõ rệt. Hắn đấy cửa, gọi Kim Cương.
- Đi! Nói tất cả huynh đệ chuẩn bị lên đường. Gọi Hoả Liệt và Thiết Đầu đến đây.
Tề Bắc nói, Kim Cương lĩnh mệnh đi. Không lâu sau, Hoả Liệt và Thiết Đầu đi theo hắn tới gian phòng của Tề Bắc.
- Tước gia, đã xảy ra chuyện gì sao?
Hoả Liệt hỏi.
- Không phải cho các ngươi giám thị thương đội người Ca Đặc sao? Hiện tại người ta đã vứt bỏ vỏ bọc bên ngoài, sớm rời khỏi thành Thanh Diệp rồi.
Tề Bắc nói.
Hoả Liệt cùng Thiết Đầu nhất thời đều cảm thấy xấu hổ, khom người xin Tề Bắc trách phạt.
- Được rồi, chuyện này sau này sẽ tính sổ với các ngươi. Hiện tại cả thương đội lập tức lên đường.
Tề Bắc phất tay 1 cái.
- Vâng, Tước gia.
Hoả Liệt và Thiết Đầu cùng đáp. Đừng nói hiện tại trời mưa to, coi như có dí dao găm vào cổ thì bọn họ cũng không do dự thi hành mệnh lệnh. Mà đúng lúc này, Tiểu quỷ mị từ cửa sổ đi vào, vội la lên:
- Chủ nhân, là Long giáp quân, có đến mấy ngàn người. Bọn họ võ trang đầy đủ, có cả vũ khí ma pháp. Đây vây quanh chúng ta từ từ tiến vào.
“Long giáp quân! Hãn Mặc Tư đại đế truy tung đã tìm ra hắn rồi.” Bất chợt, Tề Bắc nghĩ tới thương đội người Ca Đặc kia. “Nhất định là bọn họ, chỉ là tại sao bọn họ biết thân phận của mình và làm thế nào mà biết Hãn Mặc Tư đại đế đang tìm cách chặn mình lại?”
Ý niệm này chẳng qua chợt loé lên trong đầu. Hiện tại cũng không phải là thời điểm để tìm hiểu nguyên nhân.
- Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức vứt hết xe ngựa hàng hoá, tách nhau ra vào ẩn ở trong nhà dân cư phụ cận, khi nào đến được thành Tạp Kỳ thì tụ tập lại. Ba người Kim Cương, Tiểu Cửu, Thập Tam theo ta hấp dẫn sự chú ý của Long giáp quân. Hoả Liệt, Thiết Đầu, Huyễn Ảnh chuyện còn lại giao cho các ngươi.
Tề Bắc tỉnh táo hạ lệnh.
- Tước gia, không thể được. Để chúng tiểu nhân đi dẫn dắt sự chú ý của Long giáp quân đi.
Hoả Liệt cùng Thiết Đầu gấp đến độ đổ hồng cả mắt. Bọn họ sao chịu để Tề Bắc tự mình mạo hiểm.
- Đây là mệnh lệnh, lập tức thi hành.
Tề Bắc lạnh mặt, quát lên.
- Vâng, Tước gia.
Thân thể của Hoả Liệt và Thiết Đầu run lên, mang theo Huyễn Ảnh nhanh chóng rời đi. Huyễn Ảnh quay đầu lại nhìn Tề Bắc một cái, cắn chặc môi dưới. Trong lòng lần đầu tiên thống hận chính mình vô dụng, không chỉ giúp không được hắn mà còn liên luỵ tới hắn.
- Chúng ta đi.
Tề Bắc dẫn đầu, từ cửa sổ xông ra ngoài. Thân ảnh của Tiểu Cửu và Thập Tam thoáng cái biến mất. Còn Kim Cương dùng sức đập bung bệ cửa số, thân thể cao lớn như đạn pháo bắn ra ngoài.
Rập! Rập! Rập!
Một loạt chiến sĩ mặc khôi giáp hoàng kim nặng trịch, tay trái cầm lá chắn hoàng kim, tay phải cầm chiến đao hoàng kim. Đây là trọng giáp của binh lính được trang bị đến tận răng, họ đang chỉnh tề đứng ở phía trước, trong cơn mưa to, khí thế kinh hồn. Phía sau trọng giáp binh lính là hai hàng cung thủ cầm ma nỗ do hai Ma Pháp Sư điều khển trận.
- Nặc Đức Tề Bắc ở chỗ này.
Tề Bắc vừa thoát ra khỏi cửa sổ, liền hét lớn một tiếng, hắc trường kiếm loé lên, hướng về phía Long giáp vệ gần nhất mà đánh. Tề Bắc thét lớn lên như vậy, nhất thời đem sự tập trung của Long giáp vệ hướng tới đây. Bởi hắn muốn các huynh đệ có thể thoát thân an toàn. Người Hãn Mặc Tư đại đế ngăn trở là hắn, còn những người khác thì không hề để ý. Đầu khí Tề Bắc bổ vào người của binh linh này, nhất thời, mũ hoàng kim, áo giáp, giáp ngực đều rách ra thành một đường, lộ ra khuôn mặt mang theo vẻ hoảng sợ, cùng với đó là vệt máu tươi chảu ra từ trán. Mà ngay sau đó lại truyền đến hai tiếng kêu gào thảm thiết, chỉ thấy có hai bong người lóe lên, ngay theo đó thì hai gã Ma Pháp Sư đã rơi đầu.
- Bắn lưới ma pháp.
Một gã thống lĩnh Long giáp vệ quát to. Cung thủ bốn phía nghe lệnh giơ Ma Nỗ trong tay lên cao. Nhất thời, tên nỏ bay đen kịt cả một vùng trời. Tên nỏ mang theo ma pháp đan vào nhau trên không trung tạo thành một cái lưới khổng lồ, muốn vây Tề Bắc lại trong đó.
- Ma pháp bỏ đi như vậy mà cũng muốn vây lão tử.
Tề Bắc cười lạnh, đột nhiên đem nội lực dung hợp vào đấu khí, chém thẳng đến lưới ma pháp.
Ầm! Lướt Ma pháp rách ra một khe hở, bất quá lập tức hồi phục. Mà đúng lúc này, Kim Cương như một ngọn núi xông tới. Hai tay nắm vào khe hở của ma pháp lưới, phút chốc hai cánh tay hắn bành trướng gấp đôi, đem lực lượng thần bí khổng lồ xuôi theo mạch máu ra dồn lên cánh tay.
- Ghư…AAAA….
Kim Cương ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên một tiếng, đem ma pháp lưới xé thành một lỗ hổng lớn. Tề Bắc nháy mắt nhảy phi vào lỗ hổng nhảy ra ngoài nhưng sắc măỵ hắn lập tức cứng đờ, ánh mắt ầm trầm vô cùng. Lúc này, chừng ba ngàn Long giáp vệ làm thành một vòng tròn cực lớn bao lại. Mà trong vòng đó có một nam tử tóc trắng ôm chặt cánh tay. Ở trước mặt hắn, đang cắm một thanh trường kiếm như bạch ngọc, thân kiếm đang nhẹ nhàng rung động, theo đó có từng làn hơi nước lạnh lẽo từ từ phát ra từ trên người hắn.