Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 53: Kiếm Vũ
Dịch: Hero keyboard
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Vốn tưởng rằng Ly Đông Lai sẽ tổ chức thiết yến ở phủ thành chủ hoặc là ở một tửu lâu hạng sang nào đó trong thành. Ai ngờ hắn lại chơi trội, đem cả sân tổ chức yến hội cho vào trong một khu rừng rậm gần thành. Thành Tạp Kỳ mặc dù chỉ là một thành nhỏ nhưng cánh rừng rậm ở đây có Cửu Điệp Minh Nguyệt khê (chín dòng suối trăng trùng điệp), vô cùng đẹp và nổi tiếng, rất nhiều người tới đây ngâm thơ, rong truyền ca hát. Cửu điệp Minh Nguyệt khê chính là dòng nước trong suốt từ trên núi chảy xuống, trải qua chín vách núi đá, tạo thành chín dòng, mà mỗi khi trăng sáng lên, khe nước phản chiếu ánh trăng trở thành cửu nguyệt đồng vô cùng kỳ lạ.
Từ trên xuống dưới Cửu Điệp Minh Nguyệt khê được bày ra hơn mười cái bàn dài, để tiếp đãi những nhân vật trọng yếu của thành Tạp Kỳ. Đối với Ly Đông Lai thì có thể nịnh hót Nặc Đức Ngũ Thiếu là một việc vô cùng vinh quang, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội đánh bóng mặt mũi của mình. Tề Bắc không thèm để ý đến chuyện đó vì thân phận hắn ở đây tha hồ hô mưa gọi gió, làm gì có thiếu những kẻ sẵn sàng làm chó săn chạy tới nịnh hót chứ?
Rượu quá ba tuần, Ly Đông Lai đột nhiên vỗ tay một cái. Không gian nhất thời bùng sáng lên, khiến mọi người đều ồ lên. Trên bình đài không xa, xuất hiện những thiếu nữ xinh tươi ăn mặc mát mẻ, bắt đầu dập dìu múa theo nhạc. Mỗi lần các thiếu nữ giơ tay, nhấc chân đều làm đám sắc lang kích động. Nào là ngực trắng như hoa sữa, mông nảy như cao su, chân thon dài tít tắp…làm đám động vật đực ngồi dưới nuốt nước miếng không thôi. Ly Đông Lai lén nhìn Tề Bắc, thấy Tề Bắc bề ngoài tỏ ra hứng thú nhưng ánh mắt lại vô cùng lãnh đạm, làm hắn vô cùng bất ngờ. “Tại sao lại như vậy?” Vốn nghe nói Ngũ Thiếu là cái đồ bại hoại, từ bé đã biết truy hoa vấn liễu, lớn lên thì duyệt tẫn quần hoa, khẳng định là một tên đại sắc lang. Như vậy nếu hắn không thấy hứng thú thì Ly Đông Lai thì chỉ có thể tự trách chính mình thiếu chu đáo. Bất quá Ly Đông Lai đã chuẩn bị cho tình huống này rồi. Hắn nhẹ nhàng vẫy tay, một tên hạ nhân cúp đuôi chạy lại lắng nghe hắn dặn dò nhỏ vài câu. truyện từ
Chốc lát sau, tiếng nhạc du dương uyển chuyển bỗng nhiên biến thành những tiếng trống hào hung, giống như thiên quân vạn mã gào thét giữa đất trời mênh mông, tắm máu nơi sa trường. Một thân ảnh giấu mặt phiêu phiêu xuất hiện giữa không trung, trường kiếm trong tay vạch lên từng đường huyễn ảnh, nhịp nhàng phối hợp với tiếng trống hào hùng. Ở Tây Bắc lưu truyền một trường phái múa đặc biệt, đó là Kiếm Vũ. Nữ tử cầm kiếm mà múa, vừa cương, vừa nhu phối hợp với nhau. Cho dù là đám quý tộc có thối nát bẩn thỉu tận xương tủy đi chăng nữa, một khi đã thưởng thức Kiếm Vũ, trong chốc lát cũng có thể bùng lên chút ít nhân tính. Tại nơi biên cảnh Tây Bắc, mỗi khi tướng sĩ xuất chinh cũng phải mời bằng được Kiếm Vũ đại sư xuất tràng để khích lệ tráng khí. Cũng có chút giống như Quang Minh Tế Tự thi triển ma pháp kích thích dũng khí nhiệt huyết mỗi người. Cô gái đang biểu diễn hiển nhiên tạo nghệ rất tuyệt, mỗi lần trường kiếm vũ động cũng có thể kích thích nhiệt huyết người xem. Người nào chẳng có mộng anh hùng trong tim, chẳng qua là năm tháng tàn khốc, nó làm phai nhạt đi cái ước mơ của đại bộ phân của mỗi người vào trong lòng đến khi nó vùi lấp hoàn toàn. Từng có một câu nói như thế này: ‘một hữu thập yêu thị vĩnh viễn bất hội cải biến đích, vĩnh viễn bất hội cải biến đích, tựu thị nhất thiết đô tại bất đình địa cải biến.’ (1)
Đang lúc Tề Bắc cảm khái, tiếng nhạc lại một lần nữa biến đổi từ hào hùng trở nên nhu tình. Động tác múa kiếm của cô gái bỗng chuyển sang mềm mại nhu tình. Một hình ảnh mới lại phảng phất xuất hiện trước mắt mọi người, đó là niềm khát vọng sống, nỗi nhớ nhung tình nhân, thương xót cha mẹ già…của vô số binh sĩ ngã xuống trong tràng huyết sát. Tiếng nhạc đã xa dần nhưng toàn yến hội vẫn yên tĩnh lạ thường, cô gái đã kết thúc màn biểu diễn, nhẹ nhàng thi lễ, chuẩn bị rời đi.
- Điệp Tâm cô nương, xin chờ một chút! Chẳng hay cô nương có thể nể mặt mũi ta mà uống với Ngũ Thiếu gia của Nặc Đức Gia Tộc một chén rượu.
Ly Đông Lai vội vàng níu kéo, giọng điệu cũng rất khách khí. Cô gái dừng bước, liếc qua Tề Bắc một cái, cũng không thèm nói gì lập tức rời đi. Ly Đông Lai thấy thế thẹn quá hóa giận, chuẩn bị bạo phát. Tề Bắc cũng chỉ khoát tay, cười nói:
- Đông Lai! Đừng chấp nhặt với nữ nhân. Có vài người đứng xa nhìn thì hấp dẫn nhưng tới gần thì lại kinh khủng, làm cho người xem choáng váng vì thất vọng. Ta cũng không muốn bị như vậy đâu.
Bước chân nàng kia hơi khựng lại một chút, hừ nhẹ một tiếng rồi nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.
- Ngũ Thiếu, Đông Lai không an bài tốt, tự nhận phạt ba chén.
Ly Đông Lai tự rót tự uống lấy ba chén đầy.
Tề Bắc khẽ mỉm cười:
- Đông Lai, bầy vũ nữ lúc nãy cũng không tệ. Ngươi cũng thật là có con mắt nhìn hàng đó. Có thể kêu các nàng đến uống với bổn thiếu gia một chén không?
Ly Đông Lai giật nảy mình. Cô gái đứng đầu đám múa kia tên là Tiểu Ngọc, nàng vốn do kỹ viện bồi dưỡng, bị hắn mạnh mẽ cưỡng chế về làm tiểu thiếp thứ mười tám. Hắn ăn nàng còn chưa chán nên bảo hắn đưa nàng ra thật làm khó cho hắn. Nhưng Ly Đông Lai rất quyết đoán, liền cho người đem Tiểu Ngọc ra. Không bỏ được con săn sắt sao bắt được con cá rô? Nàng cũng chỉ là một nữ nhân, nếu mà đổi lấy được quan hệ tốt với Tề Bắc thì cũng chẳng tính là cái gì. Chỉ chốc lát, Tiểu Ngọc thướt tha đi tới. Nàng bận một chiếc quần dài màu xanh nhạt, trên người chỉ mặc một áo lụa mỏng, để trần tấm lưng trắng nõn càng tôn thêm vóc dáng ma quỷ. Bộ ngực chỉ che đậy một nửa, lộ khe rãnh sâu hun hút nhưng một cái nam châm cực mạnh hấp dẫn hết thảy ánh mắt đám đàn ông.
- Tiểu Ngọc, ngồi bên cạnh hầu rượu Ngũ Thiếu. Phải theo Ngũ Thiếu uống thật thống khoái. đọc truyện mới nhất tại .
Ly Đông Lai dặn dò Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc u oán liếc Ly Đông Lai một cái, uốn éo thân mình như một con rắn nước ngồi xuống cạnh Tề Bắc. Hắn khẽ cau mày vì hắn rất ghét cái mùi son phấn nồng nặc giả tạo này. Hắn chỉ bị hấp dẫn bởi mùi hương tự nhiên của nữ nhân, nhưng thật bất hạnh cho hắn là nữ nhân sở hữu mùi thơm này quá ít ỏi, các nàng ở nơi đâu cũng là cực phẩm trong cực phẩm, làm cho hắn vô cùng đau khổ, bứt rứt. Điều này làm hắn bất chợt lại nhớ tới Huyễn Ảnh, không biết nàng hiện giờ đã tới gần thành Tạp Kỳ chưa.
- Ngũ Thiếu, thiếp thân mời người một chén.
Tiểu Ngọc nâng lên một chén rượu, kiều mị nói. Tề Bắc cười ha hả một tiếng, ánh mắt quét qua khuôn mặt rồi dừng lại ở khe ngực sâu hun hút, đồng thời một cánh tay vòng qua vai nàng tiếp lấy chén rượu. Bỗng hắn phát hiện cổ tay nàng đeo một cái vòng màu đen như mực mài.
- Ồ! Vòng tay thật đẹp a, mua ở đâu vậy?
Tề Bắc nhanh như chớp chộp lấy cổ tay Tiểu Ngọc. Bị nắm lấy cổ tay, Tiểu Ngọc giật mình, hét lên một tiếng kinh hãi. Rượu trong chén lắng ra, chui tọt vào khe ngực làm mọi người trong yến hội cười ồ. Nhiều người cho rằng Tề Bắc táy máy, trêu chọc Tiểu Ngọc. Ly Đông Lai thấy vậy mà trong lòng nhỏ máu, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, cố nặn ra nụ cười méo xệch.
- Ngũ Thiếu, người hãy buông gia nhân ra..
Vẻ hoảng hốt chỉ thoáng cái bị Tiểu Ngọc che giấu, ả uốn éo thân thể muốn giãy ra khỏi Tề Bắc. Nhưng mà bàn tay Tề Bắc như cái gọng kìm, nào dễ để nàng trốn thoát được
- Bổn thiếu gia là một người biết thương hoa tiếc ngọc. Ngươi tốt nhất là trả lời cho thành thật nếu không thì đừng trách sao nước biển lại mặn.
Tề Bắc thản nhiên nói nhưng sát khí trong mắt tỏa ra lạnh như băng. Ly Đông Lai rất nhanh nhìn ra được điều bất thường. Tề Bắc không phải muốn trêu ghẹo Tiểu Ngọc mà là hắn muốn biết về vòng ngọc của nàng.
- Tiểu Ngọc, mau trả lời!
Ly Đông Lai quát lên. Nhưng trong đầu không ngừng tò mò về lai lịch của vòng ngọc. Nếu như Tề Bắc muốn thứ này vậy thì Tiểu Ngọc cho hắn là được rồi.
********************
(1) không thứ gì là vĩnh viễn không biến đổi, vĩnh viễn không biến đổi cũng chính là đang không ngừng biến đổi.