Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 89: Miêu Nữ?
Dịch: tsaichen
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Nhớ thanks nhé
Ngụm máu màu xám tro sau khi bị Huyễn Ảnh phun ra từ miệng, lập tức ngưng tụ thành một con sâu xấu xí màu xám tro, ngọ nguậy ở trên giường, trên người nó tỏa ra một mùi hôi khó chịu khiến người ta nôn mửa. Tề Bắc đang muốn đem con sâu xấu xí kia tiêu diệt thì đột nhiên từ trong lòng bàn tay trái của hắn xuất ra một đạo hôi mang (ánh sáng màu xám), bảo phủ lên con tiểu trùng này, rồi nháy mắt thu nó vào trong Thần Long ấn ký trên bàn tay trái của hắn. Đây thật sự là một năng lượng đáng sợ.
“ Con xú trùng ghê tởm này lại chui vào trong người ta sao?” Tề Bắc sờ sờ lòng bàn tay, có chút kinh hãi, lạnh người. Mà đúng lúc này, trên người Huyễn Ảnh đột điên tản ra một làn sương mù màu ngân bạch nhạt, khiến cho người nàng trở lên vô cùng mông lung. Đồng thời Tề Bắc cũng cảm nhận được một cỗ khí tức đáng sợ phát ra từ trên người nàng. Hắn lập tức nhảy từ trên giường xuống, lùi xa ra, mắt mở lớn nhìn Huyễn Ảnh không chớp. Tất cả mười hai đạo kinh mạch đã được đả thông, như vậy toàn bộ năng lượng thần bí bị áp chế trong cơ thể nàng đã được phóng thích ra. Làn sương mờ màu trắng bạc phủ quanh người Huyễn Ảnh dần dần biến ảo, quang mang ctrong làn sương hớp động, tựa như một dải ngân hà quanh người nàng vậy. Đột nhiên, làn sương dần dần tụ lại thành một hình hài thực. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
“ Là hổ?....hay mèo?” Tề Bắc bắt đầu xuy đoán, cảm thấy nó vừa giống hổ lại vừa giống mèo. (Biên: 2 con na ná nhau còn gì :220:). Bỗng dưng, bản thể của Huyễn Ảnh lúc này cũng bắt đầu biến hóa, đầu tiên hai tay của nàng bỗng biến thành một đôi thủ trảo, móng vuốt sáng loáng, lóng lánh hàn quang, sau đó lỗ tai của nàng cũng mọc ra một lớp mông mềm mại hòa thành….tai mèo, phía sau mông nàng cũng xuất hiện một cái đuôi dài có lông màu bạc, sáng lóng lánh. Bất thình lình Huyễn Ảnh mở hai mắt ra, hai con ngươi của nàng hiện tại có màu xanh biếc như lục bảo thạch, lạnh như băng và sâu thẳm khôn cùng. Tề Bắc cảm thấy vô cùng hoa mắt chóng mặt, một cỗ hàn khí lan tỏa ra bốn phía, sát khí lạnh thấu xương bao phủ khắp không gian. Trong lòng hắn vô cùng kinh hãi nhìn một thân ảnh nhỏ bé cảm giác như sẽ bị nàng xé nát bấy.
- Huyễn Ảnh!
Tề Bắc quát to một tiếng. Thân hình Huyễn Ảnh khẽ khựng lại, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Tề Bắc, dần trở lên trấn tĩnh.
- Thiếu gia.
Khóe miệng Huyễn Ảnh khẽ nhếch lên, thân hình đột nhiên lảo đảo, mềm nhũn, té xuống đất. Tề Bắc lập tức tiến lên đỡ lây nàng, hắn phát hiện trong thân thể nàng có một nguồn năng lượng đang ngày một lớn dần, bành trướng không thôi, nhưng lại có chút hỗn loạn, xem ra nàng mới lấy lại lực lượng bất quá trong phút chốc không thể thích ứng, khống chế được nó cho nên dẫn tới hôn mê. Tề Bắc ôm Huyễn Ảnh đến bên giường, hắn có chút ngạc nhiên mà đưa tay sờ sờ lỗ tai nàng, cảm giác thật mềm mại. Tiếp đó, ánh mắt hắn lại bị hấp dẫn bởi cái đuôi dài trên mông nàng, không nhịn được mà đưa tay ra vuốt vuốt. Chẳng qua, cái đuôi của nàng có chút nhạy cảm, khi mà hắn vừa chạm vào lập tực quặt ra hướng khác.
“Con mèo nhỏ này…tốc độ nhanh thật, ngay cả mình cũng không theo kịp, hơn nữa trong cơ thể trời sinh đã có năng lực xuất chúng, xem ra cái tên Huyễn Ảnh này hoàn toàn là phù hợp với nàng” Tề Bắc trìu mến nhìn xuống Huyễn Ảnh khẽ lẩm bẩm. Hiện tại, dị biến trên người Huyễn Ảnh dần dần tan biến, từ tai mèo, móng vuốt tới cái đuôi dài cũng biến mất. Thần Long ấn ký trên bàn tay Tề Bắc bỗng nhiên nóng rực lên, điều này cho thấy thân thể của Huyễn Ảnh chính là cực phẩm Nguyên Âm. Tề Bắc nhìn thân thể xích lõa, mềm mại của nàng trong vòng tay, dục vọng trong lòng có chút bùng lên, tiểu đệ đệ cũng đã bắt đầu phản đối. “Nhẫn nhịn lâu như vậy, bây giờ Huyễn Ảnh đã chính thức chuyển thành cực phẩm Nguyên Âm thể chất rồi, có phải bây giờ nàng sẽ đồng ý cho ta mình không?….”
Tề Bắc dời ánh mắt khỏi những bộ phận nóng bỏng, làm cho tâm thần con người ta mê muội trên thân thể nàng, hắn nhìn lên khuôn mặt tuyệt mĩ đang say ngủ của nàng, sau khi đả thông kinh mạch thì nhan sắc của nàng có phần càng trở lên xinh đẹp, tuyệt mĩ, da thịt trên người vô cùng mịn màng, trắng ngần, đồng thời trên người nàng còn toát ra một cỗ khí tức lười biếng thần bí. Tề Bắc cố gắng đè nén dục vọng trong lòng xuống, khẽ vuốt lên khuôn mặt đang nở nụ cười của Huyễn Ảnh, rồi giúp nàng đắp chăn lại, sau đó đi ra khỏi phòng. Ngoài trời, hàng ngàn hàng vạn bông hoa tuyết nhẹ nhàng phủ xuống mặt đất, Tề Bắc dựa lưng vào cột trụ ngoài hành lang, đột nhiên trong lòng có chút ngẩn ngơ, hình ảnh từng khuôn mặt thân thuộc lẫn lạ lẫm của kiếp trước và kiếp này dần hiện lên. Cuối cùng, trong gió tuyết hiện lên một thân ảnh xinh xắn, duyên dáng của Yêu Nhiêu, nàng quay đầu lại nhìn hắn, quyến rũ nở nụ cười mê hoặc thế gian. Tề Bắc đưa tay ra, nhưng thân ảnh của Yêu Nhiêu lại giống như hoa trong gương, trăng dưới nước mà biến mất.
- Yêu Nhiêu, hiện giờ nàng đang ở nơi đâu?
Trong lúc bất chợt, giọng nói Tề Bắc lại thốt lên một cái tên từ trong tưởng niệm, Yêu Nhiêu là một nữ tử bình thường, nhưng nhưng lại chiếm một vị trí quan trọng trong lòng hắn.
Trên Thông Thiên Sơn không có tuyết rơi, và vĩnh viễn sẽ không có tuyết rơi. Yêu Nhiêu đang ngồi xếp bằng tu luyện, bỗng dưng tim nàng đập mạnh, nàng lập tức mờ bừng mắt, tay phải nhẹ nhàng vuốt ngực. Một hồi lâu sau, nàng mới có thể bình tĩnh trở lại, nhưng cũng không còn tâm trí đâu mà tu luyện nữa. Nàng phi thân lướt ra ngoài, đứng trên một tảng đá lớn, nhìn xuống những tầng mây đang cuốn động, nhưng trong long lại cảm thấy trống không.
- Tề Bắc, nam nhân bé nhỏ của thiếp, có phải lúc này chàng đang nhớ tới thiếp chăng?
Yêu Nhiêu tự mình lẩm bẩm, đôi mắt đẹp khẽ phủ lên một lớp sương mù, dáng vẻ có chút mê ly. Từng cảnh tượng mà mình đã trải qua ở Vong Linh Sơn kia đang dần hiện lên trước mắt nàng.
- Tề Bắc, thiếp mãi mãi sẽ chờ chàng, chàng nhất định phải tới đây tìm thiếp, không được để thiếp chờ đợi chàng qua lâu đâu nhá.
Lúc này cảm xúc trong lòng Yêu Nhiêu vô cùng lẫn lộn, có chút ngọt ngào, có chút chua chát, có chút phiền lòng, nhưng mà nàng lại không làm thế nào có thể kiềm chế được
…
…
Trong đại sảnh phủ thành chủ, Tề Bắc ngồi ở ghế chủ tọa, Kim Cương cùng Huyễn Ảnh đứng ở phía sau, vây quanh là nhóm người Khắc La, Hỏa Liệt, Thiết Đầu, Độc Nhãn cùng với Hỏa Lang và đại diện cho Tinh Thần là Lôi Minh. Trên mặt bàn ở chính giữa có một tấm bản đồ của đế quốc Thú Nhân. Tề Bắc lên tiếng nói:
- Bão tuyết mặc dù có thể ngăn cản đại quân Thú Nhân ở bên ngoài thành triển khai công kích, nhưng mà sau khi trận bão tuyết này qua đi, đại quân sẽ phát hiện bên trong thành không phát sinh nội loạn thì sẽ lập tức công thành, chúng ta không lên mang ý nghĩ cầu may trong lòng rằng sau khi trận bão tuyết qua đi thì đại quân Thú Nhân sẽ rút lui, bởi vậy thay vì bị động phòng ngự, chũng ta sẽ chủ động tấn công.
- Thành chủ đại nhân, ngài muốn tập kích quân doanh Thú Nhân tộc?
Khắc La hỏi. Tề Bắc lắc đầu nói:
- Cho dù chúng ta có mang đội quân tinh nhuệ ra tập kích quân doanh Thú Nhân tộc thì cũng không thể gây ra tổn thất lớn cho chúng được.
Lúc này, Tề Bắc chỉ tay vào một vòng tròn màu đỏ trên bản đồ nói:
- Nơi này là thành thị của bộ tộc Giao Nhân, cũng chính là nơi tiếp tế lương thực cho đại quân Thú Nhân, ý bổn thành chủ muốn nói là chúng ta sẽ tập kích bất ngờ thành Giao Nhân, hủy con đường tiếp tế của chúng, như vậy thành Tây Linh sẽ tự động được giải vây.
- Thành chủ đại nhân, bên trong thành Giao Nhân nhất định sẽ có trọng binh canh gác, mà quân đội của chúng ta cũng không thể nào mà không một tiếng động qua mặt đội quân của bộ tộc Bỉ Mông mà tiến ra ngoài thành được.
Khắc La nói
- Ai nói ta muốn xuất động đại quân? Bổn thành chủ sẽ tự mình chỉ huy, dẫn theo mười Chiến sĩ cao cấp hoặc mười Ma Pháp Sư cao cấp vậy là được.
Tề Bắc cười nhạt nói. Thủ hạ bên dưới đều nhao nhao ngăn cản, cho là phương pháp này không thể thực hiện được. Chỉ có mười một người muốn tập kích bất ngờ vào thành Giao Nhân được canh phòng cẩn mật bằng trọng binh, việc này căn bản là không thể thực hiện được. Tề Bắc kiên trì nói :
- Chúng ta đây không hải là đi công thành, mà là phá hủy đường tiếp tế của Thú Nhân tộc, như vậy dẫn nhiều người đi để làm gì?
Lôi Minh lúc này lên tiếng:
- Ý của thành chủ đại nhân chính là lén nút lẻn vào thành Giao Nhân. Hiện tại, trời đang có bão tuyết, mà thành Giao Nhân lại nằm ở phía sau, nhất định phòng thủ sẽ có phần nơi lỏng, do đó chúng ta trà trộn vào cũng không quá khó khăn.
- Đúng vậy, đương nhiên chuyện này còn cần sự giúp đỡ của Tinh Chủ.
Tề Bắc cười hết sức gian trá. Lôi Minh có cảm giác không ổn, muốn mời Tinh Chủ tự thân xuất mã thì có phần hơi khó khăn.