Sau đó hắn ta ngay lập tức đâm tới một kiếm tuyệt sát.
“Tiểu sư đệ”.
Mục Thanh Hàn căng thẳng vô cùng, nếu không tránh được một kiếm này thì sư đệ của nàng ta nhất định sẽ chết.
“Chết đi!”
Ngụy Đằng cười gian ác, cứ như thể đã nhìn thấy cảnh Triệu Bân bị một kiếm xuyên tim vậy.
Triệu Bân vẫn rất bình tĩnh thản nhiên, ánh mắt của hắn không hề bận tâm, lúc Nghiêm Khang đâm tới một kiếm thì hắn cũng không nhúc nhích, trong mắt của đám người dưới đài thì rõ ràng tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh này đã sợ tới mức ngẩn người rồi.
Đáng tiếc, bọn họ đều đã đoán sai.
Khi mũi kiếm của Nghiêm Khang chỉ còn cách hắn ba tấc, hắn đã đột nhiên biến mất.
“Độn thổ?”, hiện trường hoàn toàn chấn động, ngay cả Mục Thanh Hàn cũng không ngờ tới.
“Độn thổ?”, Nghiêm Khang cũng đã nhận ra.
Vì Triệu Bân đã độn thổ, cho nên một kiếm tuyệt sát của hắn ta chỉ đâm vào khoảng không.
Một cú đâm hụt cũng không có vấn đề gì, vấn đề là hắn ta sắp bị đập te tua như Vũ Văn Hạo rồi.
Triệu Bân chui ra khỏi lòng đất, vòng ra phía sau, tóm lấy một cánh tay của Nghiêm Khang rồi kéo hắn lên, hung hăng đập toàn thân của hắn ta xuống đất.
“Lại là chiêu này”, đám người bên dưới bàn tán ầm ĩ.
Hầu hết những người bên dưới đều cảm thấy rất khó chịu, bởi vì nhìn người khác bị đập ác như vậy thì bản thân họ cũng bất giác cảm thấy đau.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, diễn võ đài đã bị phá hủy, đất đá văng tứ tung.
Tiếng kêu la của Nghiêm Khang còn thảm thiết hơn cả Vũ Văn Hạo, hắn ta cũng hộc máu giàn giụa, máu phun ra xa tận một trượng.
Nể tình là người quen cũ cho nên Triệu Bân cũng phá lệ chiếu cố Nghiêm Khang, hắn đã dùng lực mạnh hơn rất nhiều.
Đừng vội, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Hai lần đập sau còn khốc liệt hơn nữa.
Nghiêm Khang bị đập đến ngu người, thần trí mơ mơ màng màng, trong cơn mê man hắn ta vô cùng tức giận, con mợ nó hắn ta vẫn quá coi thường đối phương cho nên mới tự mình chui đầu vào rọ.
Hắn ta vẫn còn rất nhiều bí thuật còn chưa kịp thi triển.
Bây giờ thì hay rồi, hắn ta còn chưa kịp lật bài tẩy của mình thì đã bị đập đến mức bán thân bất toại.
“Điều này cũng quá là…”
Đám người bên dưới đều bối rối, hai cảnh giới Huyền Dương đều đã ngã xuống.
Khôi hài nhất chính là cả hai đều bị đập xuống đất tơi tả, từ đầu đến cuối không thi triển được một chiêu nào trúng đích!
“Tiểu sư đệ… thật sự rất thú vị”.
Mục Thanh Hàn bật cười, nhận ra mình đã đánh giá thấp Triệu Bân.
Nàng ta làm sư tỷ của Triệu Bân mới có mấy ngày, không hề biết hắn có thể độn thổ, Nghiêm Khang bị như vậy có lẽ cũng bởi vì hắn ta không biết, cho nên hắn ta mới trở tay không kịp, cuối cùng phải gặp bất trắc.
“Đánh đẹp lắm”.