Vô Thượng Luân Hồi


Một người khác vỗ tay, lần này không phải Lâm Tà, mà là Hoa Đô.

Ân oán với Nghiêm Khang ở Túy Mộng Lâu hắn ta vẫn còn nhớ rất rõ! Hôm nay nhìn thấy Nghiêm Khang bị đập tơi tả như vậy, hắn ta tất nhiên là cảm thấy rất thoải mái rồi! Điều đáng tiếc nhất chính là người đập Nghiêm Khang tơi tả không phải hắn ta, nếu như là hắn ta thì Nghiêm Khang chắc chắn không sống nổi.

“Lại bất cẩn”.

Ngụy Đằng thực sự cảm thấy rất đau đầu khi nhìn thấy hai người bạn của mình đều đã bại trận thê thảm.

Đúng là chuyện vớ vẩn, một người bị bùa lôi quang làm cho lóa mắt, người còn lại bị thuật độn thổ lừa vào tròng, cuối cùng đều bị đập cả thân thể xuống đất mấy lần đến mức ngất xỉu tại chỗ.

Một tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh còn có bản lĩnh này hay sao? Đập người đến nghiện rồi hay sao vậy?
“Đa tạ sư huynh cố tình ban thưởng”.

Triệu Bân đánh xong còn không quên cầm xấp ngân phiếu hai mươi vạn lượng lên.

Đám người đứng xem hâm mộ hắn vô cùng! Hắn đập hai người kia tới bán thân bất toại, vừa được trút giận vừa kiếm được bốn mươi vạn lượng, trên đời này còn có cách kiếm tiền dễ dàng và sảng khoái như vậy hay sao? Cái tên đó đã đi cửa sau để vào đây thế mà cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, toàn là bạc trắng đó!
Vèo!
Ngụy Đằng không thể ngồi yên, hắn ta đã nhảy lên diễn võ đài.


Đúng như mong đợi của Triệu Bân, cả ba tên này đều đã lần lượt nhảy lên đài đủ rồi.

“Tiểu sư đệ”, Mục Thanh Hàn vội vàng gọi một tiếng.

Ngụy Đằng không giống như Vũ Văn Hạo và Nghiêm Khang, hắn ta không phải là đệ tử mới mà đã sớm ở đây tu luyện ra mộ thân bản lĩnh.

Hai trận trước Triệu Bân đã sử dụng bùa lôi quang rồi, thứ đó đã không còn là bất lợi đối với hắn ta nữa.

Triệu Bân không nói gì, chỉ quay lại mỉm cười.

“Nếu ngươi thắng ta thì liền có thể lấy đi số tiền này”.

Ngụy Đằng lạnh lùng nói, hắn ta rất tự giác lấy ra một xấp ngân phiếu.

“Được thôi”, Triệu Bân lại lắc lắc cổ, xoay xoay cổ tay, chuẩn bị đập người lần nữa.

“Xem chiêu”.

Ngụy Đằng quát lên một tiếng, thân pháp nhanh và quỷ dị như một bóng ma.


Không đợi Triệu Bân phản ứng, Ngụy Đằng đã biến mất không thấy tăm hơi.

“Thuật tàng hình?”
Đám người bên dưới đều kinh ngạc, cả đệ tử mới nhập môn lẫn đệ tử lâu năm đều không biết Ngụy Đằng có thể thi triển thuật tàng hình, đây chính là lá bài tẩy bị hắn ta giấu đi bấy lâu nay hay sao?
“Hắn ta học thuật tàng hình ở đâu?”, Mục Thanh Hàn nhíu mày.

Ngụy Đằng có đạo hạnh không thấp, trong lúc nhất thời chưa ai có thể tìm ra tung tích của hắn ta.

Theo Mục Thanh Hàn thấy thì ngay cả nàng ta còn không tìm ra Ngụy Đằng, huống chi là tiểu sư đệ cảnh giới Chân Linh chứ.

Nhưng ở hiện trường thật ra cũng có không ít người tìm ra tung tích của Ngụy Đằng, tuy nhiên họ đều không lên tiếng nhắc nhở, tất cả đều muốn xem thử tên tiểu võ tu đi cửa sau này còn giấu bao nhiêu lá bài tẩy trong người, hay là hắn chỉ biết có bùa lôi quang và thuật độn thổ mà thôi.

“Tên nhóc khá lắm, ngươi cũng hiểu biết không ít thứ đó”.

Triệu Bân thầm cười, hai mắt mở to không chớp.

Thuật tàng hình mặc dù huyền ảo nhưng khả năng của nó có được phát huy hết hay không còn phải xem vào người sử dụng nó.

Triệu Bân là người có Thiên Nhãn, cho nên thuật tàng hình vô dụng đối với hắn.

Mà cho dù hắn không có Thiên Nhãn thì hắn cũng có thể dễ dàng tìm ra đối thủ bằng khí tức mà đối thủ non tay không thể che giấu.

“Chết đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận