Vô Thượng Luân Hồi


Có rất nhiều người tiếc nuối vì đã bỏ lỡ chuyện hay ho đó.

Cũng có rất nhiều người cảm thấy may mắn vì đã được chứng kiến từ đầu tới cuối.

Trên đỉnh Tử Tiêu còn náo nhiệt hơn, sư phụ của ba người bị đánh tơi tả đã hùng hổ kéo nhau lên núi, đồ nhi của bọn họ bị đập tới bán thân bất toại, dù sao cũng phải đi đòi một lời giải thích.

Kết quả là bọn họ bị Vân Yên bật chế độ hổ mẹ lên chửi xối xả, chửi cay độc tới mức chó cũng phải xói đầu chảy máu.

Tiếng ngáy ở Tàng Kinh Các không biết đã ngưng lại từ lúc nào.

Khi Triệu Bân nhìn lại thì Huyền Sơn lão đạo đã đứng ở ngay phía sau hắn.

Lão già này thật giống như một bóng ma, ông ta lẳng lặng bước tới không gây ra một chút tiếng động nào khiến cho Triệu Bân giật mình thon thót, mà ông ta đứng đó cũng không nói lời nào, chỉ xoa xoa tay nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới, cứ như thể hắn là một con khỉ.


“Nhóc con khá lắm! Cả ba đệ tử cảnh giới Huyền Dương đều bị ngươi đập tơi tả”.

Huyền Sơn lão đạo tặc lưỡi, ông ta suốt ngày ở trong Tàng Kinh Các nhưng lại nắm bắt tin tức rất nhanh, ở diễn võ đài diễn ra chuyện hay ho ông ta tất nhiên không thể không biết, ngay lập tức không ngủ nữa mà chạy lên xem thử cái tên tiểu bối cảnh giới Chân Linh này.

Một Chân Linh thu phục ba Huyền Dương, Triệu Bân đúng là rất phi thường.

Sao lúc trước ông ta không nhận ra nhỉ!
Nếu như ông ta thu nhận tên nhóc này và rèn luyện hắn thì hắn nhất định sẽ phát triển rất mạnh mẽ.

Không nhận ra là đúng rồi.

Nêu như nữ soái Xích Diễm có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ nói câu đó, hoặc có thể nói người như ông ta không có cảnh giới Chuẩn Thiên thì mắt nhìn người cũng chẳng ra làm sao, người mà nguyên soái ta nhìn trúng còn có thể tầm thường được sao?
“Chỉ là may mắn thôi”, Triệu Bân mỉm cười nói.

“Ta đã đánh giá sai rồi”, Huyền Sơn lão đạo lẩm bẩm.


“Trưởng lão, ông biết Đan Phượng Phù Dung bị nhốt ở đâu không?”, Triệu Bân trầm giọng hỏi.

“Tại sao lại có nhiều người hỏi ta về người đó như vậy chứ”, Huyền Sơn lão đạo vừa nói vừa lấy ra bầu rượu.

“Còn có ai hỏi nữa sao?”, Triệu Bân bất giác hỏi.

“Hi Nguyệt của đỉnh Ngọc Tâm, Thanh Dao của đỉnh Lạc Hà, Lâm Tà của đỉnh Thiên Cực”, Huyền Sơn lão đạo nhấp một ngụm rượu rồi nói, sau đó còn nói thêm: “Ngươi là người thứ tư”.

Triệu Bân trầm mặc, không nhịn được mà thoáng liếc mắt sang chỗ khác, hắn dường như có thể nhìn thấy bóng lưng của U Lan qua các dãy giá sách.

Hi Nguyệt mà Huyền Sơn lão đạo nói tới chính là U Lan giả danh để vào Thiên Tông, tại sao cô ta lại hỏi về mẹ của hắn, còn có Lâm Tà và Thanh Dao nữa, tại sao bọn họ lại hỏi, chẳng lẽ là vì giao tình trước đây hay sao?
“Phù Dung không phải người bình thường, nên bớt hỏi về người đó đi”, Huyền Sơn lão đạo chậm rãi nói.

“Vậy thì người đó rốt cuộc bị nhốt ở đâu chứ?”, Triệu Bân vừa lật xem sách cổ vừa cố ý buột miệng hỏi một câu, nhìn như không thèm quan tâm nữa nhưng kỳ thực là rất quan tâm, chẳng qua hắn sợ Huyền Sơn lão đạo sẽ nhìn ra manh mối mà thôi.

“Có quỷ mới biết”, Huyền Sơn lão đạo nhún vai, xoay người rời đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận