Triệu Bân lại im lặng, trong lòng nghi hoặc.
Mẹ của hắn có liên quan đến bí mật gì mà ngay cả nơi giam giữ bà ấy cũng được xếp vào hàng tuyệt mật, ngay cả cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong như lão Trần Huyền và lão Huyền Sơn cũng không hề biết?
Nhưng ngẫm lại cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Tử Y Hầu chính là thống soái hoàng ảnh vệ, lão chỉ nghe theo mệnh lệnh của hoàng đế, nếu như lão muốn che giấu thì ngay cả người đứng đầu Thiên Tông cũng không có quyền can thiệp, lúc này hắn có đi hỏi chưởng giáo Dương Huyền Tông cũng chưa chắc ông ta biết được điều gì.
“Rốt cuộc là ở đâu?”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Thật lâu sau hắn mới thôi không suy nghĩ nữa, dù cho có hỏi thêm cũng vô ích, cho dù hắn có biết mẹ của mình bị nhốt ở đâu thì hắn cũng không vào được, sợ là chưa kịp nhìn thấy mẹ thì đã bị giết mấy trăm lần rồi.
Trong một thế giới kẻ mạnh làm vua thì hắn phải nói chuyện bằng nắm đấm của mình.
Nghĩ đến đây, hắn đặt cuốn sách cổ xuống và im lặng rời đi.
Điều quan trọng nhất đối với hắn lúc này là nâng cao thực lực.
Ngay cả cảnh giới Huyền Dương cũng chưa đột phá được thì làm sao cứu mẹ, làm sao báo thù?
Hắn ta còn quá yếu để manh động với đám quái vật ngoài kia.
Sau khi rời khỏi Tàng Kinh Các, hắn liền đi thẳng tới Cửa Hiệu Lâu Đời.
Đi được một đoạn xa thì hắn liền nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang tới gần.
Đó chính là Liễu Như Nguyệt, cô ta đang đi về hướng này, chắc là muốn tới Tàng Kinh Các.
“Ta và ngươi đã từng gặp nhau ở đâu chưa?”
“Chưa từng gặp qua”.
Chỉ nói với nhau mấy câu đơn giản, hai người liền lướt qua nhau.
Cô ta hỏi rất lạnh lùng, còn hắn thì cũng trả lời rất thẳng thừng.
Những chuyện lúc trước, bất kể là không rành thế sự hay giận dữ phát hận thì nhân quả của hai người cũng đã hóa giải xong từ lúc ở trong Huyễn Vụ U Lâm rồi, hắn cứu Liễu Như Nguyệt một mạng cũng xem như là đã trả lại cho cô ta ân tình trông vụ hôn sự thay cột đổi xà trước kia.
Đúng vậy, đối với hắn thì hôn sự thay cột đổi xà kia chính là chuyện tốt, nếu như không phải Liễu Như Nguyệt đẩy Liễu Tâm Như lên kiệu hoa thì sẽ không có lời cầu nguyện chín đời chín kiếp, Nguyệt Thần cũng không tỉnh dậy và cũng sẽ không có hắn của ngày hôm nay.
Triệu Bân đã đi càng lúc càng xa.
Liễu Như Nguyệt cũng có nhìn lại một lúc, đôi lông mày xinh đẹp của cô ta khẽ cau lại, cô ta vốn là thiên kiêu chi nữ, đã quá quen với việc tỏ thái độ cao cao tại thượng, không thể chịu đựng được cảnh người khác lãnh đạm đối với mình.
Cái tên tiểu võ tu đi cửa sau này chỉ dựa vào việc bản thân đánh bại ba tên cảnh giới Huyền Dương mà đã không biết trời cao đất rộng, nghĩ mình thiên hạ vô địch rồi hay sao?
Cô ta nghĩ mình chỉ cần một tay cũng đủ xử lý cái tên Cơ Ngân này.
Cô ta không nhìn theo hắn nữa, lại đi thẳng tới Tàng Kinh Các.
“Nha đầu, sư phụ của ngươi vẫn khỏe chứ?”, thấy Liễu Như Nguyệt, Huyền Sơn lão đạo cười nói.
“Rất khỏe, tạ ơn sư bá quan tâm”, Liễu Như Nguyệt mỉm cười nói, nhẹ nhàng bước vào.