Vô Thượng Luân Hồi


Triệu Bân phất tay rồi bước ra khỏi Cửa Hàng Lâu Đời, nói về chưởng pháp, hắn đã có Uy Long chưởng, sức mạnh khủng khiếp.

Nói đến kiếm pháp, hắn đã luyện được Phong Lôi kiếm quyết với khả năng hủy diệt tàn khốc.

Nói đến bí thuật phòng ngự, hắn có thiên cang hộ thể, nhiêu đó dư để dùng rồi, bí pháp sóng âm Hổ Gầm Long Ngâm cũng đủ mạnh, về bí thuật thân pháp thì hắn có bước Phong Thần, tốc độ nhanh như gió, đánh cự ly gần thì hắn lại có Đấu Chiến Thánh Pháp, chuyên lấy cương khắc cương.

Vì vậy, học nhiều quá cũng chưa chắc tốt.

Sau khi hắn ra khỏi Cửa Hiệu Lâu Đời thì phóng thẳng đến núi Lạc Hà, thầm nghĩ, nên làm thế nào để lấy được bí kíp Thiên Nhãn, dùng thân phận Cơ Ngân để xin hoặc mua thì e là Thanh Dao sẽ không bán.

Dùng thân phận Triệu Bân thì sao?
“Tên nhóc này, cũng dữ dằn đấy!”
“Dù có dữ hơn nữa thì hắn cũng chỉ là cấp Chân Linh, còn là đệ tử vào bằng cửa sau nữa!”
“Nếu đánh với ta thì ta sẽ đánh chết hắn bằng một chưởng!”
Trên đường đi, Triệu Bân gặp khá nhiều đệ tử, người thì tu hành dưới gốc cây, người thì ngồi xếp bằng hít thở trên đá.


Từ xa những đệ tử này đã nhìn thấy Triệu Bân, đương nhiên có không ít kẻ chỉ trỏ, hắn đã trở thành người nổi tiếng từ trận đấu võ đài.

Về giọng điệu ấy à, có người kinh ngạc, có người thắc mắc nhưng cũng có người khinh miệt.

Ánh mắt Triệu Bân rất điềm tĩnh, hắn đi qua như một cơn gió.

Người khác không chọc đến hắn thì đương nhiên hắn cũng sẽ không kiếm chuyện.

Ở ngã rẽ lưng núi, hắn lại gặp một dáng người quen thuộc, tiếng niệm Phật vang lên, mùi hương của cô gái đan xen theo mùi khói lửa, trên tay cô ta còn đeo một chuỗi tràng hạt, một nhân vật không tầm thường.

Không cần nói, đó chính là Bát Nhã.

“Vị sư đệ này, phải chăng chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó?”
Nụ cười của Bát Nhã hiền từ và trong sáng, không có chút gì vấy bẩn.

“Chưa từng gặp!”
Triệu Bân lạnh lùng trả lời, hắn lặp lại những lời đó một lần nữa rồi nhẹ nhàng bước qua.


May mà đây là Thiên Tông.

Nếu như là thế giới bên ngoài thì sẽ không đơn giản là nói một câu vậy thôi đâu.

Hắn sẽ đàm luận nhân sinh thế đạo đàng hoàng với cô gái nhà Phật này.

Nhà Phật nói nhân quả mà…
Nhưng sự từ bi của Bát Nhã đã làm rối loạn luật nhân quả của người khác.

Lúc Triệu Bân dừng lại thì hắn đã đứng dưới đỉnh núi cheo leo, kích thước của nó tương đương với đỉnh Tử Trúc, điểm khác biệt là ngọn núi này có mây màu lượn lờ giống như khoác lên cho nó một tấm áo tiên nhiều màu, kết hợp với hai con hạc trắng bay trên mây nữa, khiến người ta bất giác nghĩ rằng đấy là tiên cảnh.

Đấy là đỉnh Lạc Hà, chủ nhân tên là Lạc Hà, trưởng lão đời chữ Huyền.

Triệu Bân liếc nhìn rồi trèo lên, trên núi có rất nhiều mây màu bao phủ.

Lúc lên đến đỉnh núi, đập vào mắt hắn là bóng một người đang ngồi xếp bằng dưới gốc cây, đấy là Thanh Dao.

Ngoài cô ấy ra còn có sư phụ của cô ấy là Lạc Hà đang ngồi trong đình nghỉ mát đọc sách cổ.

Ế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận