Vô Thượng Luân Hồi


Không phải là đang nói chuyện sao? Sao lại ôm nhau rồi?
Tên nhóc đó không phải đến để nói chuyện mà là đến cua gái mà.

Ông ta lại nhìn sang đồ đệ của mình thì thấy cô ấy đã rưng rưng nước mắt.

Nhất định giữa hai người họ có chuyện gì đó mà kẻ khác không biết.

“Hỗn xược”.

Lạc Hà không nói gì nhưng lại có tiếng hét lên từ một hướng khác.

Là Vệ Xuyên, cũng là đệ tử của Lạc Hà, hắn ta vừa lên núi thì đã nhìn thấy cảnh đó.

“Cơ Ngân hay lắm, gan to quá mà”.

Vệ Xuyên hét lớn, tiến về trước với khí thế hùng hồn.

Thanh Dao không chỉ là sư muội của hắn ta mà còn là một trong số những “lốp dự phòng” của hắn ta.


Đương nhiên, chỉ là do hắn ta tự cho là vậy thôi.

Đối tượng tốt nhất trong lòng hắn ta vẫn là thể Thiên Linh, nếu như thật sự không thể theo đuổi được người có thể Thiên Linh thì đành chọn một trong số những lốp dự phòng còn lại, một chân đạp đến mấy chiếc thuyền vẫn được thôi.

Hắn ta điển trai, phong độ, khí khái như vậy, nếu như không đạp thêm vài chiếc thuyền thì thật có lỗi với khuôn mặt khôi ngô của mình.

Bây giờ, lốp dự phòng của hắn ta ôm một đệ tử nam khác.

Hơn nữa, còn là Cơ Ngân, đệ tử dùng quan hệ vào tông môn thì sao hắn ta có thể nhịn được.

Cảm giác đó, giống như một bức tranh đẹp bị vấy bẩn.

“Sư huynh, huynh làm gì thế?”
Thanh Dao nhận ra mình đã quá đà thì vội buông tay, tiến lên chặn trước người Triệu Bân.

“Dám đến núi Lạc Hà giở trò lưu manh, muốn chết mà”.

Vệ Xuyên hừ một tiếng lạnh lùng, không quan tâm đến Thanh Dao, chỉ nhìn Triệu Bân chằm chằm.

Triệu Bân không nói gì, ánh mắt đã nói lên tất cả “Ngươi bị mù à? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta giở trò lưu manh hả?”

“Sư muội tránh ra”.

Vệ Xuyên lạnh lùng hừm lên, đẩy Thanh Dao ra rồi đưa tay lên chưởng Triệu Bân.

“Dừng tay”, Lạc Hà lạnh lùng nói.

Ông ta có mặt ở đó, Cơ Ngân của đỉnh Tử Trúc thật sự không có giở trò lưu manh.

“Sư phụ, hắn…”
“Được rồi”, Lạc Hà khẽ nói: “Tự về tu luyện đi”.

“Sư phụ, con ra ngoài một chuyến ạ”, Thanh Dao chắp tay hành lễ.

Lạc Hà vẫn chưa lên tiếng thì cô ấy đã kéo Triệu Bân đi mất rồi.

Cô ấy không để ý đến Vệ Xuyên, lúc nãy hắn ta đã đẩy cô ra rất thô lỗ.

“Sư thúc, đệ tử cáo lui”, Triệu Bân cười gượng rồi bị Thanh Dao kéo đi.

“Các ngươi…”
Vệ Xuyên nói không nên lời, suýt lớn tiếng chửi thề.

Bao nhiêu năm nay, kể từ khi vào Thiên Tông, đây là lần đầu tiên hắn ta bị làm lơ như thế.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận