Mẹ nó, không ngờ tiểu sư muội nhà mình lại ăn cây táo rào cây sung như thế.
Còn cả sư phụ nữa, không ngờ ông ta lại không nói gì, thật tức quá đi mất.
“Tất cả đều tại ngươi”.
Hắn ta nghiến răng, “ngươi” trong lời của hắn là Triệu Bân.
Hắn mất mặt như thế đều là do tên tiểu võ tu đó.
“Ta biết là ngươi sẽ đến mà”.
Lúc bước trên bậc thang xuống núi, mười ngón tay của Thanh Dao đan chặt vào nhau, cô ấy cúi đầu, mắt rũ xuống giống như một cô vợ e thẹn, mặt cũng ửng đỏ lên, cái ôm ban nãy thật sự quá sỗ sàng.
Chủ yếu là vì quá kích động, cô ấy chưa từng nghĩ là Triệu Bân lại dịch dung vào được Thiên Tông.
Hơn nữa, còn là dịch dung cấp bậc cao cấp như thế, đến cả Nghiêm Khang có Thiên Nhãn cũng không thể nhìn ra được kẽ hở nào.
Còn về phần cô ấy, đương nhiên là dựa vào cảm giác rồi.
Từ xưa đến nay, giác quan thứ sáu của phụ nữ đều rất chuẩn.
Trước đây, lúc Triệu Bân lên đài thi đấu, cô ấy cũng từng xem, bản thân còn thắc mắc, sao một cấp Chân Linh lại có thể đánh cho ba tên cấp Huyền Dương tàn phế được, bây giờ thì cô ấy đã không còn thấy kì lạ nữa, với thực lực của Triệu Bân thì đừng nói gì đến ba tên cấp Huyền Dương, dù là ba mươi tên cỡ như Nghiêm Khang cũng không là gì.
“Huyết hải thâm thù, sao có thể không đến được chứ?”, Triệu Bân nở nụ cười kiên cường.
Thanh Dao nghe mà thấy xót xa.
Đúng vậy, huyết hải thâm thù mà, phụ thân bị ép chết, mẫu thân bị bắt đi.
Một gia đình êm ấm bỗng dưng phải tan đàn xẻ nghé, Triệu Bân là con trai, sao có thể không đến được!
Chính vì Triệu Bân đã đến đây nên cô ấy mới thấy lo lắng hơn.
Vào Thiên Tông thì mới biết ai ép chết Triệu Uyên, mới biết ai đưa Phù Dung đi.
Đấy là Tử Y Hầu, thống soái của hoàng ảnh vệ, sư đệ của Đại Hạ Hồng Uyên, cao thủ cấp Chuẩn Thiên đích thực.
Ở vương triều Đại Hạ, kẻ này cũng chỉ nghe lệnh của hoàng đế, muốn tìm lão báo thù cũng đồng nghĩa với việc đối đầu với Hoàng đế, với Hồng Uyên, với cả đại hạ.
Một mình hắn thì làm gì được mấy nhân vật lớn đó.
“Vợ của ngươi đâu?”, một lúc lâu sau mới nghe Thanh Dao lên tiếng.
“Vẫn còn ngủ say!”.
Triệu Bân trả lời, liếc nhìn nhẫn ma, không lâu nữa, nửa tháng sau đã là tỷ thí tân tông, hắn sẽ thi đấu và nhất định sẽ giành được Tỉnh Thần đan.
“Hi vọng nàng ấy sớm tỉnh lại”.
Thanh Dao mỉm cười, cô ấy đã lấy quyển bí kíp Thiên Nhãn ra.
Nếu như đây đã là Triệu Bân thì làm gì có chuyện mượn hay mua nữa, đương nhiên là cho không rồi.
Ba chữ “Thành Vong Cổ” đó còn quý hơn cả núi vàng núi bạc.
“Đa tạ”.
Triệu Bân không chối từ, nhận lấy bí kíp Thiên Nhãn rồi nhét cho Thanh Dao một viên tinh thạch.
“Đây là… Tử lệ binh tinh sao?”, Thanh Dao kinh ngạc.
Con gái thành chủ đương nhiên cũng có kiến thức hơn người, cô ấy thật sự nhận ra thứ đó, là bảo bối tôi luyện binh khí, chỉ một viên nhỏ đó thôi, dù có bán năm mươi vạn thì cũng có người giành nhau mua.