“Thứ này quý giá quá, ta không thể nhận”, Thanh Dao vội đẩy trả lại.
“Ta vẫn còn”, Triệu Bân mỉm cười và nói.
Thanh Dao không thể chối từ, cuối cùng cũng nhận lấy.
Chắc đây là lần đầu tiên Triệu Bân chính thức tặng quà cho cô ấy.
Hai người cùng nhau xuống núi, cũng không biết đi về đâu, giống như hai du khách, đi xuyên qua núi.
Đồng hương gặp nhau mà, đương nhiên là có nhiều chuyện để nói rồi.
Nhìn từ phía sau thì thật sự rất xứng đôi.
Trên đường đi họ gặp rất nhiều đệ tử, ai nấy đều tỏ ra tò mò thắc mắc, sao Cơ Ngân của đỉnh Tử Trúc lại đi cùng với Thanh Dao của đỉnh Lạc Hà? Hơn nữa còn nói nói cười cười suốt dọc đường, nhìn sao cũng giống một đôi tình nhân.
Rất nhiều người còn thầm giơ ngón tay cái lên khen ngợi Triệu Bân nữa.
Cái tên đi cửa sau này không chỉ đánh giỏi mà cua gái cũng xuất sắc.
Đến gần tối thì Thanh Dao mới quay về đỉnh Lạc Hà, thường ngày hiếm khi thấy cô ấy cười mà hôm nay thì mặt mày rạng rỡ hẳn.
Hiện tại cả hai đều ở Thiên Tông, hơn nữa hai núi cũng cách nhau không xa, rảnh rỗi có thể đến chơi.
Triệu Bân cũng đã rời khỏi, đi dạo hết một ngày, giờ thì phải chạy thẳng về đỉnh Tử Trúc.
Nhưng lúc đến ngã rẽ ở lưng núi, một người nhảy ra chặn đường hắn, đấy là Vệ Xuyên.
Mặc dù hắn ta nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt xếp trông lãng tử nhưng trên miệng lại nở nụ cười thâm hiểm.
Ban ngày, khi ở đỉnh Lạc Hà, có sư phụ ở đó nên hắn ta không dám xấc xược, còn ở đây, không ai quản hắn ta nữa, vậy thì mọi chuyện phải tùy ý hắn ta thôi.
Hắn ta cần phải đánh cho tên tiểu võ tu này tàn phế mới được, hắn ta không vô dụng như Ngụy Đằng, đánh một tên cấp Chân Linh thì chỉ cần một chưởng là đủ rồi.
“Chào sư huynh, trùng hợp thế!”, Triệu Bân lạnh lùng chào.
“Ngươi được lắm, phụ nữ của ta mà cũng dám động vào”, Vệ Xuyên lạnh lùng đáp lại.
“Thể diện là thứ tốt!”, Triệu Bân trả lời lại.
Ở đâu ra mà người phụ nữ của ngươi chứ? Thanh Dao người ta đâu có nói như vậy.
Hơn nữa, chẳng phải người ngươi theo đuổi là thể Thiên Linh sao? Sao lại bắt cá hai tay thế?
“Muốn chết mà!”
Vệ Xuyên lạnh lùng hừm lên, chưởng về phía hắn.
Soạt.
Triệu Bân vẫn chưa ra tay thì một thứ gì đó, không rõ là gì từ sau lưng hắn bay đến, lướt qua tai Triệu Bân, đập lên trán Vệ Xuyên một cách chuẩn xác khiến hắn ta không kịp trở tay.
Đòn tấn công của hắn ta cũng theo đó mà dừng lại vì vật lạ đó được ném quá mạnh, đánh đến đầu óc hắn ta cứ ù ù lên.
Hơn nữa, vật lạ này không phải là tảng đá hay cục gạch mà là một khúc xương gà, một khúc xương gà vẫn còn dính thịt.
Sở dĩ nó có uy lực như vậy là vì nó được bọc bởi một lớp chân nguyên và cũng bởi người ném nó có thực lực cực mạnh.
“Vệ Xuyên, sao tính tình ngươi vẫn thế hả? Chuyên ức hiếp kẻ yếu!”
Tiếng mắng vang lên, “hung thủ” ném xương gà đã xuất hiện, người ngợm lôi thôi, trông rất tùy tiện.
Đáng nói là, mái tóc rẽ ngôi giữa đúng chuẩn đó trông rất giống Hán gian.
Không sai, đấy là Tô Vũ – đệ tử lâu năm của Thiên Tông, trước đây Triệu Bân đã gặp hắn ta ở Tàng Kinh Các, hắn ta còn mượn Tử Ngọc của Triệu Bân để xem thử, đến giờ Triệu Bân vẫn nhớ như in nụ cười dung tục đó.
“Tô Vũ, lại là ngươi”, Vệ Xuyên liền nghiến răng.
“Sao hả? Muốn tìm ta luyện vài chiêu à?”, Tô Vũ uống một ngụm rượu.
Tô Vũ vừa nói ra câu đó thì Vệ Xuyên lập tức rụt cổ lại ngay.
Nhịn một chút vẫn tốt hơn, đỡ bị ăn đòn, nếu như phải đánh nhau thật thì Tô Vũ có thể đập chết hắn ta luôn ấy chứ.
“Ngươi hãy đợi đấy!”
Vệ Xuyên lập tức quay đi, trước khi rời khỏi đó còn không quên buông lời dọa dẫm Triệu Bân.