“Sư huynh Tô Vũ, sao lại ngồi xổm ở đây thế này?”
Màn đêm buông xuống, dưới chân đỉnh Ngọc Tâm, có rất nhiều người đã hỏi câu đó.
Không ít đệ tử đi ngang qua đã nhìn thấy một người đang ngồi trên mỏm đá từ rất xa.
Mới nhìn họ còn tưởng là con chó gác cổng chứ.
“Liên quan gì đến ngươi, cút đi!”
Người có thực lực thì được quyền ăn nói lớn tiếng.
Kiểu như Tô Vũ là gặp ai mắng nấy, cũng là người thích bắt nạt kẻ yếu, nếu như gặp trúng Sở Vô Sương đến thì chắc hắn ta đã hớn hở chạy qua, cười hì hì, khom lưng, cúi đầu rồi.
Một lát sau, Triệu Bân đã xuống đỉnh núi.
Tô Vũ nhìn thấy hắn thì liền đứng dậy, nói: “Nhanh vậy mà đã về rồi à?”
“Chạy lên thẳng một mạch luôn mà!”, Triệu Bân vừa nói vừa lau mồ hôi theo cách kinh điển.
“Đưa cho cô ấy rồi sao?”
“Ta làm việc thì huynh cứ yên tâm!”, Triệu Bân uống một ngụm rượu.
“Vậy… Cô ấy có nói gì không?”, Tô Vũ hạ giọng hỏi Triệu Bân.
“Cô ấy nói để suy nghĩ thử!”, Triệu Bân nói những lời mà mình đã nghĩ ra sẵn trước đó.
Hắn đâu có lên thật, sao biết được Nguyệt Linh nói gì.
Hắn chỉ chịu trách nhiệm gửi thư thôi, còn được hay không thì phải xem Nguyệt Linh rồi.
Duyên phận là chuyện không thể miễn cưỡng được!
“Tốt rồi, nào, ca mời ngươi uống rượu!”
Tô Vũ cười, vì vui mừng nên cả người tràn đầy sức sống, ôm lấy Triệu Bân và rời khỏi.
Nhìn từ phía sau cứ như hai anh em thân thiết.
“Được lắm, Cơ Ngân!”
Trên đỉnh Ngọc Tâm, Nguyệt Linh cầm thư tình xem đi xem lại.
Mặc dù nét chữ trên bức thư tình nguệch ngoạc nhưng câu từ lại rất khá.
“Mới vào môn phái hai, ba ngày mà đã không chịu an phận rồi!”
Nguyệt Linh mỉm cười nhẹ nhàng và thuần khiết, đứng tại chỗ xem đi xem lại.
Cô ta đang nghĩ có nên bớt chút thời gian gửi lá thư này đến đỉnh Tử Trúc để sư thúc Vân Yên cũng được thưởng thức kiệt tác “văn học” này không, và cũng để sư thúc Vân Yên xem thử đồ đệ của mình nho nhã thế nào.
“Có phải ta đã quên mất gì rồi không nhỉ?”
Cách đó không xa, U Lan liên tục lẩm bẩm.
Cô ta nhớ là hình như trước khi đi, Cơ Ngân có nói gì đó nữa.
Ngặt nỗi lúc đó cô ta đột nhiên lĩnh ngộ, đang tập trung nên không hề để ý đến thế giới bên ngoài, bởi thế mà không nghe thấy.
Nhưng điều mà cô ta không nghe thấy lại vừa hay gây ra hiểu lầm rất lớn rồi!
“Uống đi!”
Hai người đàn ông của chúng ta vẫn còn chưa biết gì nên đang chè chén rất vui vẻ.