Trong lúc đó, Triệu Bân liên tục nhìn xung quanh, quan sát tình hình bốn phía, bây giờ hắn đang ở đỉnh Liệt Diễm, khắp nơi đều là hỏa tức, hơi nóng cuồn cuộn liên tục ập vào mặt, hắn còn có thể thấp thoáng nhìn thấy lửa đang bùng cháy, điều khiến hắn hơi lo lắng.
Lo lắng gì à? Lo lắng nếu như cây cỏ trên đỉnh này bị thiêu trụi hết thì cả đỉnh núi sẽ trống trơ.
Nhưng lúc quan sát kĩ lại thì hắn mới biết thực vật trên đỉnh Liệt Diễm đều thuộc tính hỏa, dù cho bị đốt thì cũng không sao.
Đúng là mỗi một đỉnh núi ở Thiên Tông đều có điểm đặc biệt riêng.
Chẳng hạn như đỉnh Tử Trúc có trúc tím mọc đầy.
Đỉnh Ngọc Tâm thì yên tĩnh với linh khí tinh khiết.
Hay đỉnh Lạc Hà thì có mây màu giăng lối, cả ngọn núi đều chìm trong sương khói.
“Ngươi nói xem việc có thành công hay không?”, Tô Vũ cười hehe và nói.
“Có khả năng!”, Triệu Bân tùy tiện đáp lại: “Sư huynh đẹp trai thế này, tóc rẽ giữa cũng ngay ngắn, văn vẻ lại hay, nếu ta là sư tỷ Nguyệt Linh thì ta sẽ chuyển qua đây ở luôn”.
“Ngươi thì thôi đi, ta sợ súng cướp cò lắm!”
“Hỏi thăm huynh chuyện này được không?”
“Nói đi!”
“Tầng hai của Tàng Kinh Các trông thế nào vậy?”, Triệu Bân không nhìn quanh nữa, cuối cùng cũng vào vấn đề chính.
Tối rồi hắn không về nhà mà chạy đến chỗ này làm chuyện nhảm nhí chẳng phải đều vì dị bảo trong Tàng Kinh Các sao?
“Còn thế nào được nữa, chẳng khác tầng một là mấy!”, Tô Vũ ợ một cái rồi nói tiếp: “Toàn là giá sách, sách cổ, bí tịch các kiểu, liên quan đến rất nhiều bí mật, đương nhiên cũng có bí thuật công pháp nữa!”
“Ngoài mấy thứ đó ra thì còn gì khác nữa không?”, Triệu Bân thăm dò: “Chẳng hạn như thứ gì đó kì lạ!”
“Hầu như ngày nào ta cũng đến đó, không có gì kỳ lạ cả”.
Tô Vũ nhún vai, nói tiếp: “Thứ duy nhất làm ta tò mò là hai chiếc đèn bằng đồng, chúng đều không có tim đèn, từ khi ta vào tông môn đến nay cũng đã bốn, năm năm rồi”.
“Đèn bằng đồng”.
Triệu Bân lẩm bẩm, cứ cảm thấy hai chiếc đèn bằng đồng đó chính là dị bảo.
Làm sao để lấy ra đây?
Đấy là điều mà Triệu Bân đang suy nghĩ lúc này, hắn chỉ có thể nhờ Tô Vũ giúp đỡ thôi.
Nhưng chuyện này có vẻ hơi khó, đèn bằng đồng không phải vật bình thường, chắc là có liên quan đến cấm chế của Tàng Kinh Các, nếu tùy tiện di chuyển, e là Tô Vũ sẽ bị vạ lây nếu điều tra ra.
“Đầu trọc, qua đây nào!”
Lúc Triệu Bân đang trầm ngâm thì Tô Vũ liền gọi.
Đầu trọc trong lời của hắn ta là đang chỉ Vô Niệm, là một đệ tử của đỉnh Liệt Diễm.
Trong bóng tối, cái đầu của hắn ta đặc biệt sáng.
Triệu Bân cũng nhìn theo, vừa hay thấy Vô Niệm bước qua.
Hắn đã gặp người này nhiều lần rồi, lúc khảo hạch ở Thiên Tông, hắn ta đã tung một chưởng in hẳn năm ngón tay lên bia đá, trông hắn ta lùn và hiền lành vậy thôi, chứ thực tế là người vừa sinh ra đã có thần lực.
Về điểm này thì khá giống với nhóc ham tiền.
“Sư huynh gọi ta à?”