“Ta… phụt”.
Tô Vũ không kịp thở, thật sự phun ra một ngụm máu.
Tiểu sư đệ nhà hắn thật sự đã dùng một chưởng đánh hắn nội thương, đuổi Vô Niệm, cũng đuổi cả Triệu Bân, đơn giản là muốn tìm một nơi không người để phun ngụm máu đó ra cho dễ thở mà thôi.
Đáng tiếc! Vẫn không thể nhịn được.
“Lần tới muốn diễn thì phải chọn ngày nhé”.
Thấy Tô Vũ phun máu, cuối cùng Triệu Bân cũng yên tâm, đứng dậy.
Trước khi đi, hắn còn vỗ vỗ vai Tô Vũ, bùi ngùi nói những lời sâu sắc.
Vô Niệm có thần lực trời sinh, tìm hắn ta so tài, ngươi không bị đấm thì ai bị đấm đây.
Triệu Bân đi rồi, cười khẽ bỏ đi.
Trạng thái của Tô Vũ sau lưng không được ổn lắm, một tay ôm ngực, một tay vịn gốc cây, cứ mãi ho ra máu không ngừng, vì người ta nói sức mạnh của Vô Niệm rất đáng sợ, người làm sư huynh như hắn ta còn chẳng thể tin nổi, bây giờ bị đánh thành nội thương thì đã tin rồi, chẳng những đáng sợ mà còn có thần lực bẩm sinh!
Vì thế mới nói diễn là một kỹ năng, phải chọn ngày thực hiện.
Không nên diễn thì tốt nhất là đừng diễn.
Triệu Bân lại quay về đỉnh Tử Trúc, mùi thức ăn đã lan ra khắp nơi.
Có lẽ tâm trạng Mục Thanh Hàn khá tốt nên hôm nay cố tình nấu thêm hai món.
“Sư phụ nhìn người quá vụng về rồi, ngươi biết đánh thật”.
Vân Yên cười khẽ, một trận chiến đánh ba cảnh giới Huyền Dương nằm dài đã chứng minh rằng tiểu đồ nhi của cô ta không phải hổ giấy, cái gì mà đi cửa sau, hoàn toàn không có, nếu tham gia khảo hạch, có lẽ cũng sẽ thông qua.
“Có thưởng không?”, Triệu Bân cười ha ha.
“Hay là ta… Trả cuộn tranh này lại cho ngươi nhé?”, Vân Yên cười nhìn Triệu Bân.
“Ăn cơm”.
Triệu Bân vùi đầu tập trung lùa cơm vào miệng, mặt còn hơi đỏ lên.
Đâu chỉ mình hắn ta, mặt Vân Yên cũng có thêm một rặng mây đỏ.
Đồ tịch thu về thì cô ta cũng tiện thể liếc xem, có thể nói là sắc xuân kiều diễm.
Cô ta đúng là chủ của đỉnh Tử Trúc, và cũng là Địa Tàng tầng cao nhất nhưng lại chưa từng trải qua chuyện đó.
Sự rụt rè của con gái ấy mà! Vẫn phải có.
Nếu không nhận một đồ nhi bảo bối như vậy thì cô ta cũng không có cơ hội được mở mang tầm mắt.
Đồ tịch thu?
Mục Thanh Hàn nghe xong chẳng hiểu mô tê gì, cứ thấy vẻ mặt của sư phụ và tiểu sư đệ có gì đó sai sai, cứ thấy hai người này có chuyện gì đó đang giấu mình, hơn nữa chắc chắn là liên quan đến chuyện tiểu sư đệ bị đánh.
Bữa tối này, Triệu Bân ăn rất nhanh.
Thứ nhất là sợ Vân Yên chạy tới tìm hắn tâm sự.
Thứ hai là bí tịch thiên nhãn, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa kịp xem thử một lần.
Buông bát đũa xuống, hắn lập tức chuồn mất dạng.
Mục Thanh Hàn thì bình thường, nhưng Vân Yên thì ngày càng cảm thấy hứng thú với tiểu đồ nhi nhà mình.
Tiểu võ tu này đang cất giấu bí mật nào đó, ít nhất là không tệ như những gì cô ta tưởng, vẫn có chút đạo hạnh.