Vô Thượng Luân Hồi


“Xấu hổ”.

Triệu Bân ho khan một tiếng, tiện tay cất quyển bí tịch đi.

Không phải bí tịch thiên nhãn thì tìm hiểu nữa cũng chẳng ích gì.

“Nhuộm máu thiêu đốt”.

Một tiếng nói khẽ vang lên khiến hai mắt Triệu Bân sáng ngời.

Đó là giọng của Nguyệt Thần, giọng của Nguyệt Thần, không ai có thể nhớ rõ giọng của cô ta bằng hắn.

Hắn tìm trong ý thức, vẫn là một mảnh mông lung, cũng không thấy Nguyệt Thần đâu cả, Tú Nhi nhà hắn vẫn còn đang bế quan bên trong, bớt chút thời gian thốt ra một câu, xong chuyện lại chìm vào giấc ngủ say.

Hắn còn đang muốn hỏi chuyện Liễu Tâm Như mà?
Tiếc là gọi rất nhiều lần vẫn không nhận được tiếng đáp trả từ Nguyệt Thần.

“Nhuộm máu thiêu đốt”.


Triệu Bân lại khẽ thì thào, lôi bí tịch thiên nhãn ra.

Nguyệt Thần sẽ không truyền lời vô duyên vô cớ như thế, những lời cô ta nói đều có ẩn ý, hắn thì lại không hiểu.

Chẳng suy nghĩ nhiều, hắn cắt một ngón tay của mình, nhỏ lên bí tịch thiên nhãn, sau đó dùng hỏa độn hóa thành một ngọn lửa vây quanh bí tịch, đó chính là nhuộm máu thiêu đốt.

Một cảnh tượng kỳ dị chợt hiện ra sau đó.

Quyển bí tịch bị thiêu đốt thành một đống tro tàn nhưng nó không bay lên không trung mà tập trung thành thành một dòng chữ xếp đều nhau, những hàng chữ rõ đến mức Triệu Bân chợt sáng bừng hai mắt lên.

“Thiên nhãn thuấn thân”.

Bốn chữ to đùng được hắn đọc thành tiếng.

Đúng vậy, tro tàn đó đã ghép thành hàng chữ, đó là tên một loại bí thuật khác: Thiên nhãn thuấn thân.

Trông tên có vẻ là bí thuật bất phàm.

Chờ đến khi xem hết, trái tim nhỏ của Triệu Bân cứ đập nhanh thình thịch.


Thuật này không chỉ bất phàm, mà nó còn nghịch thiên.

Cái gọi là thiên nhãn thuấn thân đó là những nơi nằm trong tầm mắt của mình thì hắn có thể biến đến đó trong nháy mắt.

Điều kiện tiên quyết là, nơi hắn muốn đến phải nằm trong tầm nhìn của mắt.

Tất nhiên nó cũng tiêu hao đồng lực, không đủ đồng lực thì cũng không thể đến đúng nơi, hơn nữa, những nơi muốn đến ở càng xa thì đồng lực bị hao tổn càng nhiều, ngược lại cũng thế.

“Bí pháp tốt thật”, Triệu Bân xúc động đến mức cười to.

Thử nghĩ xem, liếc mắt cái là có thể biến sang đó, bá đạo biết bao nhiêu.

Như thế, phong thần quyết chẳng thể so sánh được, nó đã vượt qua hẳn phạm vi của tốc độ, xét về mặt ý nghĩa, đây chính là dịch chuyển tức thời hàng thật giá thật, nói cách khác, có thể gọi đó là di chuyển nhanh.

Hôm nào đó gặp phải nguy hiểm sẽ trở thành quân bài tháo chạy rất tốt.

Có thể chạy, tất nhiên cũng có thể tất công.

Chỉ cần tính toán khoảng cách đủ chính xác, dịch chuyển tức thời tới giết người, trong nháy mắt là lấy được đầu người rồi.

“Bảo bối, nhặt được bảo bối rồi”, Triệu Bân vẫn cười hà hà mãi không thôi.

Nếu Thanh Dao có mặt ở đây lúc này, có lẽ hắn sẽ xúc động chạy tới ôm chầm lấy cô ta.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận