Bí thuật này là cái bẫy và cũng là điều bất ngờ, bí tịch gán mác thiên nhãn, bên trong là bí thuật bình thường, thế mà nó lại che giấu bí mật, nếu không có Nguyệt Thần nhắc nhở, hắn cũng đã không tìm ra thứ nghịch thiên này.
…
“Tốt, rất tốt”.
Đỉnh Tử Trúc dưới ánh trăng vang lên rất nhiều tiếng cười.
Tất nhiên là Triệu Bân đang cười, nhiều ngày trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được bất ngờ như thế.
“Cười cái gì thế?”
Ngoài phòng, Vân Yên ngồi trong đình nghỉ mát xem sách cổ liếc sang, vẻ mặt khó hiểu.
Hơn nửa đêm, lên cơn gì thế không biết.
“Chẳng lẽ hắn lại đang ngồi xem mấy cuộn tranh đó?”
Vân Yên nghĩ thầm như thế, sau đó thực hiện thuật nhìn lén.
Cái gọi là thuật nhìn lén đó chính là nhìn xuyên qua vách tường để dò xét bên trong.
Liếc xem thử, sau đó cô ta chuyển tầm mắt đi theo bản năng, đặt sách cổ xuống, xoa xoa hai mắt.
Tại sao phải xoa ấy hả, bởi vì vách tường Triệu Bân có cấm chú đề phòng người khác nhìn lén.
Cô ta không cẩn thận nên bị chói mắt.
“Hay lắm Cơ Ngân”.
Vân Yên đứng dậy, bước ra khỏi đình nghỉ mát, đi tới bên ngoài phòng Triệu Bân, nhìn lén không được thì vào trong xem, cứ bí ẩn như thế, chắc chắn không phải là chuyện hay ho gì rồi, nếu cứ xem mấy cuộn tranh đó mãi thì sư phụ như cô ta cũng không ngại tâm sự về lý tưởng nhân sinh với đồ nhi.
Cô ta thực hiện thuật xuyên tường trong nháy mắt.
Sau đó, một tiếng ầm vang lên.
Xuyên tường là một bí pháp rất tốt, nhưng nếu thực hiện không cẩn thận đập vào tấm thép thì cảm giác cũng rất đau.
Chẳng hạn như Vân Yên, chính xác là đâm đầu vào miếng thép.
Vẫn là do cấm chú trong phòng Triệu Bân, chẳng những chống lại kẻ nhìn lén mà cũng hạn chế thuật xuyên tường.
Thuật này khắc chế thuật kia trong truyền thuyết là vậy đấy.
Cảnh giới Địa Tàng tầng cao nhất như Vân Yên muốn vào phòng Triệu Bân cực kỳ đơn giản, một chưởng đánh thành một lỗ thủng là thoải mái vào được, thế mà cô ta lại dùng thuật xuyên tường để lén lút mò vào.
Thế thì… Không được rồi.
Cũng do cấm chú của Triệu Bân không phải là cấm chú bình thường.
Nguyệt Thần đích thân chỉ dạy, người bình thường thật sự không thể phá được.
Kẽo kẹt!
Cửa phòng mở ra, Triệu Bân lộ nửa đầu ra.
Có lẽ đã nghe thấy tiếng vang nên mới đưa đầu ra nhìn thử.
Lọt vào tầm mắt hắn là sư phụ Vân Yên đang ôm trán đứng đó, trông có vẻ khá nhếch nhác.
“Sư phụ làm cái gì thế?”, Triệu Bân tò mò hỏi.
“Đi dạo vòng vòng thôi”.