Sáng sớm, mây mù lơ lửng trên đỉnh Tử Trúc.
Triệu Bân dậy từ rất sớm, bận rộn trong bếp được một lát thì Mục Thành Hàn cũng xuất quan.
“Sư tỷ thật sự mang huyết mạch đặc biệt”.
Triệu Bân vừa vo gạo vừa nói, mấy ngày không gặp, Mục Thành Hàn đã trải qua một lần lột xác, trong quá trình đó, cô ta đã thay da đổi thịt, cả người có mây mù bao quanh, dù là hơi thở hay khí huyết đều vượt trội hơn hẳn, tinh khiết và dồi dào, trong người ẩn giấu một loại… Sức mạnh tiềm tàng mà nào đó hắn không thể nhìn thấu, nếu kêu gọi nguồn sức mạnh đó, có lẽ lực sát thương sẽ rất đáng gờm.
“Tỷ thí tân tông, hãy cho mọi người thấy bản lĩnh thực sự”.
Mục Thanh Hàn cười, cô ta liếc nhìn Triệu Bân rất nhiều lần, mới mấy ngày không gặp mà tiểu sư đệ nhà cô ta đã có sự thay đổi, còn thay đổi thế nào thì không thể nói rõ được, chỉ biết rằng trên người Triệu Bân xuất hiện thêm thứ khí huyền dị, như một tấm mạn che mặt đầy bí ẩn, che giấu bản lĩnh thật sự của Triệu Bân.
Chẳng mấy chốc, thức ăn đã được bày đầy trên bàn.
“Cuộn tranh này có giá năm ngàn lượng một bộ”.
Triệu Bân nhấc đũa lên, đột nhiên thốt ra một câu như thế.
Mục Thanh Hàn nghe xong chẳng hiểu mô tê gì.
Cô ta không hiểu nhưng Vân Yên lại hiểu rất rõ.
Cuộn tranh mà hắn nói chính là thứ mà cô ta đã tịch thu.
Chọn bừa một cuốn nào cũng đầy cảnh xuân tươi đẹp.
Đến tận hôm nay vẫn còn nằm ở chỗ cô ta đây mà?
Ý của Triệu Bân cực kỳ rõ ràng, xem xong thì trả con, con có thể mang đi bán lấy tiền, đừng phá hủy nó, đó chính là tiền đấy, ngân lượng sáng loáng đấy, sư phụ không cần thì con lấy!
“Lại ngứa đòn hả?”, Vân Yên liếc mắt nhìn Triệu Bân.
Triệu Bân lập tức vùi đầu lùa cơm, chắc chắn hắn dám nói thêm câu nào nữa thì sẽ bị dần cho một trận ra trò.
“Cuộn tranh gì cơ”, Mục Thanh Hàn nhỏ giọng hỏi.
“Mấy cái tranh sơn thủy phong cảnh ấy mà”, Triệu Bân trả lời qua loa.
Những lời đó khiến Vân Yên bật cười, xuân cung đồ mà giải thích nghe hay thế nhỉ.
Sau khi ăn xong, Triệu Bân lập tức biến mất dạng.
Tất nhiên là đến Cửa Hiệu Lâu Đời mua chút linh dược này nọ, loại linh dược tẩm bổ đồng lực ấy.
Thiên nhãn thuấn thân là một loại bí pháp rất tốt nhưng hao tổn quá nhiều, dùng một lần xong trong khoảng thời gian ngắn gần giống với Ma Luân Huyết Tế.
Nghĩ tới Ma Luân Huyết Tế, Triệu Bân cảm thấy hơi lo lắng.
Hai bí pháp thiên nhãn đều có giới hạn về khoảng cách, đối phương có thể châm lửa, hắn có thể dịch chuyển tức thời.
Nếu đối đầu với nhau, thế thì phải so xem ai nhanh hơn.
Hôm nay đệ tử Thiên Tông đều rất lạ, ánh mắt nhìn Triệu Bân rất lạ, hơn nữa còn tụm năm tụm ba xì xào bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ khiến hắn cảm thấy rất bất tiện, cứ có cảm giác bọn họ đang xem xiếc khỉ, mà hắn chính là con khỉ đó.
Hắn không quan tâm tới nữa, đi thẳng đến Cửa Hiệu Lâu Đời.
“Hắn gửi thư tình cho sư tỷ Nguyệt Linh hả?”
“Không hắn thì còn ai, bức thư tình đó còn được dán hẳn lên bia đá Thanh Ngọc cơ”.
“Đã đi cửa sau rồi, tưởng mình đánh lại mấy cái thứ ất ơ xong thì chẳng xem ai ra gì, một cảnh giới Chân Linh thôi mà dám mơ tưởng theo đuổi sư tỷ Nguyệt Linh, đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga”.